Bát Gia Tái Thế

Chương 279: Chương 279: Cá lớn nuốt cá bé




Cho dù là quan chức nhà nước, e là cũng phải nể mặt Tạ Cường Đông vài phần.

“Tông sư Hoàng, tôi muốn hắn quỳ xuống!”, Tạ Cường Đông kích động nói.

Tông sư Hoàng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ vào vai Giang Hồ Hải.

Phịch!

Trong nháy mắt, một chân của Giang Hồ Hải đã khuỵu xuống.

Quỳ một chân!

Trên thực tế, lòng bàn tay đó giống như một tảng đá rơi xuống người Giang Hồ Hải, ông ta gần như sắp chịu không nổi mà quỳ xuống cả hai chân.

Nhưng, có một niềm tin đã giúp ông ta chống đỡ, khiến ông ta chỉ khuỵu một chân!

Ông ta không thể quỳ!

Không thể khiến Trần Bát Hoang mất mặt!

Chịu đựng áp lực nặng nề khó mà chống đỡ được, khuôn mặt Giang Hồ Hải gần như sắp co rúm lại, ông ta thấp giọng gầm lên: “Lão già kia, cho tôi thời gian ba mươi năm, ông… chẳng qua chỉ là một con kiến mà thôi!"

"Đáng tiếc, ông không có ba mươi năm”.

Tông sư Hoàng lấy được Thanh Phong, tâm trạng cực kỳ vui vẻ: "Không ngờ loại rác rưởi như ông lại sở hữu một thanh kiếm quý giá như vậy, linh khí hạ phẩm, không tồi, không tồi... Nếu giao cho lão tổ Hàn thì ông ấy nhất định sẽ rất vui, niệm tình thanh kiếm này, tôi sẽ không giết ông".

Tông sư Hoàng khinh thường nói.

Gì mà có ba mươi năm với không ba mươi năm?

Trong giới luyện võ, chỉ có cá lớn nuốt cá bé.

Nếu không trở nên lớn mạnh thì rác rưởi cũng chỉ mãi là rác rưởi.

Nếu có sự chênh lệch thì nhiều nhất cũng chỉ là thứ rác rưởi có một chút tiềm năng mà thôi.

"Có điều tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Từ nay về sau, con đường luyện võ không còn phù hợp với ông nữa!", tông sư Hoàng giáng một chưởng vào vị trí đan điền của Giang Hồ Hải.

Trong nháy mắt, Giang Hồ Hải cảm thấy kinh mạch trong cơ thể run lên, giống như có thứ gì đó vỡ nát, lại giống như một cành cây bị mất đi thân chính, tứ chi mềm nhũn nằm bẹp trên mặt đất.

Phế rồi!

Là một võ sĩ, ông ta biết rõ, một chưởng vừa rồi của tông sư Hoàng đã đánh nát đan điền nơi hấp thụ linh lực của võ giả!

Từ nay về sau, ông ta không thể nào luyện võ được nữa!

“Chủ nhân… xin lỗi, tôi không thể bảo vệ được hai vị phu nhân!”, Giang Hồ Hải tưởng Lâm Dao và Tống Ngữ Yên là người phụ nữ của Trần Đức, trong mắt tràn đầy tự trách.

Đi theo Trần Đức, ông ta không hối hận.

Lúc đầu, khoảnh khắc ông ta gọi Trần Đức là chủ nhân, không chỉ bởi vì ông ta sợ chết, mà còn bởi vì sức mạnh, khí thế và thiên phú vô tận của Trần Đức đã hoàn toàn chinh phục ông ta!

Đó là một sự thu hút về tính cách, là một sự thu hút lạ kỳ, cộng với hoàn cảnh lúc đó, khiến ông ta sẵn sàng đi theo Trần Đức!

Ngay cả bây giờ, ông ta cũng không hối tiếc chút nào.

Chỉ có mỗi sự tự trách!

"Chủ nhân?"

Tông sư Hoàng nghe thấy Giang Hồ Hải gọi như vậy thì liền nhổ nước bọt: "Không phải là gọi tên nhóc đó đấy chứ? Giang Hồ Hải, tốt xấu gì ông cũng là đại sư có tiếng ở Giang Bắc, thật là làm mất mặt danh tiếng võ giả”.

Nói đến đó, ông ta cũng không thèm để ý đến Giang Hồ Hải thêm nữa.

Quay trở lại bên cạnh Tạ Cường Đông, ông ta liếc nhìn ba cô gái trước mặt, nói: "Lão Tạ, ba người chúng tôi không có hứng thú với phụ nữ lắm, ông có muốn chơi đùa một chút trước không, chơi đủ rồi thì đưa về, dù sao cũng không gấp gáp lắm”.

"Chuyện này…"

Tạ Cường Đông nhướng đôi mắt già nua lên nhìn, ánh mắt tham lam quét về phía ba cô gái xinh đẹp rực rỡ, thân hình thu hút khác nhau.

Đề xuất của tông sư Hoàng rất phù hợp với ý định và suy nghĩ của ông ta.

Cho dù đối phương không nói, ông ta cũng có ý tưởng này.

Có điều, ông ta vẫn giả vờ ngập ngừng nói: "Tôi già rồi, chịu không nổi nhiều như vậy, ba cô gái này đều là cực phẩm hiếm có, hay là mọi người cùng nhau?"

"Không cần, lão Tạ, đây là nhà họ Tống. Lão tổ Hàn đã dặn phải bảo vệ ông chu toàn. Chúng tôi sẽ canh gác cho ông, ông yên tâm sẽ không có ai quấy rầy đâu”.

"Còn có…"

Tông sư Hoàng lấy một hộp thuốc trong người ra: "Đây là kích thích đan, uống nó vào sẽ có tác dụng. Ba cô có là gì, uống nó rồi, thêm ba cô nữa cũng được”.

"Vậy sao? Vậy thì làm phiền tông sư Hoàng, đợi sau khi giết chết tên tạp chủng kia, trở về tôi nhất định sẽ tiếp đón ba vị với tiêu chuẩn cao nhất của nhà họ Tạ!"

Tạ Cường Đông nhận món quà của tông sư Hoàng, lấy ra một viên thuốc nhỏ nuốt xuống, ngay lập tức cảm thấy tinh thần và máu huyết sôi sục, sức mạnh tăng lên gấp bội, ông ta nở một nụ cười đắc ý đi về phía ba người Diệp Khánh Ngôn.

“Ngữ Yên, Lâm Dao, hai người vào biệt thự đi, đóng cửa lại, bất kể có chuyện gì xảy ra cũng đừng ra ngoài!”, khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Khánh Ngôn đanh lại, cô ấy lấy một con dao găm trên người ra, chuẩn bị cho cuộc chiến đấu cuối cùng.

Bên cạnh tông sư Hoàng, một tên võ giả búng một viên đá bắn trúng con dao găm.

Keng!

Diệp Khánh Ngôn đột nhiên cảm thấy cánh tay mình tê dại, con dao găm trên tay lập tức rơi xuống đất.

“Dao Dao, cậu vào biệt thự đi”, nhìn thấy cảnh này, Tống Ngữ Yên không hề lùi lại nửa bước mà nắm lấy tay Diệp Khánh Ngôn: “Lần trước, chị vì tôi mà chiến đấu, lần này, tôi sẽ kề vai chiến đấu cùng chị”.

“Tớ cũng không đi!”, Lâm Dao nghiến răng nghiến lợi: “Tạ Cường Đông, nếu ông dám động vào tôi, lão tổ Hàn chắc chắn không bảo vệ được ông. Ông có tin nhà họ Lâm sẽ khiến ông chết không chỗ chôn thân không!"

“Haha, thật thú vị, tôi chính là thích những người phụ nữ bướng bỉnh như vậy, chỉ có những người phụ nữ như vậy mới có thể khơi dậy cảm giác chinh phục trong tôi”, Tạ Cường Đông bước thẳng về phía trước không chút do dự: “Nhà họ Lâm, nhà họ Lâm gì chứ, xa xôi như vậy, còn có thể tìm đến Tạ Cường Đông tôi sao?"

Chỉ với thời gian vài nhịp thở, ông ta đã đi đến chỗ ba cô gái.

Với tâm trạng kích động cùng hưng phấn, ông ta giơ bàn tay già nua sờ mặt Diệp Khánh Ngôn trước: "Tôi thích nhất chính là kiểu như cô, đi thôi, chúng ta vào trong, nếu như cô chủ động một chút thì có thể ít chịu khổ hơn”.

Một đôi bàn tay trực tiếp vuốt ve thân hình chữ S đầy kiêu hãnh trên người Diệp Khánh Ngôn.

"Brừm!"

"Brừm brừm brừm!"

Đột nhiên, đúng lúc này, từ trong bóng tối vang lên tiếng gầm rú của động cơ.

Tạ Cường Đông bất giác dừng lại, cùng tông sư Hoàng nhìn về hướng phát ra tiếng động.

"Rầm rầm rầm!"

Giây tiếp theo, một chiếc xe Volkswagen từ bên ngoài khu nhà họ Tống lao vào, ánh đèn giống như hai con dao sắc bén, vô cùng chói mắt.

Thân xe như hổ, như sói, như thú rừng, chạy băng qua bồn hoa, gạch lát nền, cây cối, từ mặt đất bay lên vừa cuồng bạo vừa mãnh liệt, sau đó đáp xuống với một loạt tiếng “rầm”.

Chiếc xe đó dừng lại đè lên trên ba chiếc siêu xe cực ngầu cực phô trương đang đậu cạnh nhau không trật chút nào.

Trong phút chốc, ba chiếc siêu xe đồng thời biến dạng, kính vỡ tan tành, méo mó vô cùng!

"Kẻ nào?"

Nhìn thấy cảnh này, Tạ Cường Đông tức giận đùng đùng, lửa giận bừng lên trong nháy mắt!

Mặc dù ông ta không còn trẻ, nhưng lại có trái tim của một chàng trai trẻ, cũng thích phụ nữ, thích siêu xe!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.