Cô ta mới rời khỏi một lát thôi mà, sao lại đến đây nữa?
Lẽ nào, 2 tiếng trước cho cậu ấy như vậy... còn chưa đủ sao?
"Chị Diêm, tôi mượn xe chị chút", Diêm Thanh Nhã đang khó hiểu thì Trần Đức đã mở miệng nói.
"Ừ, cậu đợi một lát", Diêm Thanh Nhã không hỏi nhiều, đi lấy chìa khóa xe, nói: "Trời cũng tối rồi, cậu ý an toàn, sớm về nhà nhé, biết không?"
"Được", Trần Đức đáp một tiếng rồi vội vàng rời đi.
"Mẹ, sao lại đưa xe cho Trần Đức mượn, rõ ràng là anh ta có tiền..."
"Mộng Mộng", Diêm Thanh Nhã không đợi Diêm Mộng nói hết đã ngắt lời: "Đều là hàng xóm, đáng lẽ phải giúp đỡ lẫn nhau. Trước đây khi Bát Hoang đi làm thuê, chẳng phải cũng đã giúp mẹ sao?"
"Nhưng anh ta..."
"Được rồi, mau ngủ đi, sau này con sẽ biết Bát Hoang tốt như thế nào", Diêm Thanh Nhã bất đắc dĩ lắc đầu, cô ta vẫn chưa biết nên nói như thế nào về chuyện giữa mình và Trần Đức cho Diêm Mộng biết.
"..."
Dưới chung cư, sau khi tìm được chiếc xe phổ thông của Diêm Thanh Nhã, anh bèn nổ máy, quẹo vài cái rồi lái ra khỏi chung cư, chạy thẳng đến nhà họ Tống.
Trên đường, đâu đâu cũng là đèn đỏ, Hình Tông Đài đã dùng chức quyền để ra chỉ thị kiểm soát toàn bộ con đường để mở một đường thẳng thông suốt cho Trần Đức.
Cả quãng đường đều thông suốt, suôn sẻ. Rõ ràng là một chiếc xe hơi phổ thông, lại bị Trần Đức lái thành xe thể thao, chạy với tốc độ 200km/h, kêu inh ỏi.
Giờ phút này, tại biệt thự nhà họ Tống, trong khoảng sân rộng lớn đậu 3 chiếc xe thể thao màu đỏ, màu xanh, màu tím cực ngầu. Dưới ánh đèn, chúng lóe ra ánh sáng khiến người ta chói mắt.
Khuôn viên biệt thự đã bị phá hủy không thành hình dạng, khắp nơi đều là dấu bánh xe, trông vô cùng hỗn loạn, hoàn toàn không có nơi đặt chân.
Mà trên mặt đất, ngoài mặt cỏ lộn xộn ra, còn có vết máu đỏ chót, nằm hết người này đến người khác.
Bọn họ đều là những vệ sĩ được xếp vào nhà họ Tống, hầu như ai cũng tốn một cái giá cao để mời đến. Trong đó, thậm chí còn có người do Tống Thiên Vũ để lại.
Có điều, giờ bọn họ không chết cũng bị thương, nhìn thì ít nhất cũng phải có khoảng hai ba mươi người.
Trước biệt thự là 3 cô gái xinh đẹp đứng chung một chỗ có khí chất rất giống nhau, đều quyến rũ động lòng người và có sắc mặt cực kỳ khó coi.
Đó là Lâm Dao, Tống Ngữ Yên và Diệp Khánh Ngôn!
Vết thương trên mặt Diệp Khánh Ngôn đã hoàn toàn biến mất, không để lại dù chỉ là một vết sẹo. Chẳng những vậy, khuôn mặt như trứng ngỗng của cô ấy lại càng non mịn hơn, gần như búng được ra sữa.
Mặc vest, mang tất, đi cao gót y như một cô thư ký giỏi giang, chuyên nghiệp. Bất kể là khí chất, dáng người hay bề ngoài đều là cực phẩm.
So với hai cô gái xinh đẹp như Lâm Dao và Tống Ngữ Yên thì cũng không kém cạnh chút nào.
Giang Hồ Hải cầm Thanh Phong dài 3m trong tay, dáng người thẳng tắp đứng ở trước mặt bảo vệ 3 cô.
Tạ Cường Đông dẫn theo 3 gã võ giả, đứng chính giữa y như một tên đại ca, hết sức đắc ý nói: "Dù gì nhà họ Tống cũng coi như có tiếng tăm trong thành phố Tần. Hồi đó, tên nhóc Tống Thiên Vũ kia cũng làm ăn vang dội. Không ngờ, sau khi ông ta chết, ngay cả vệ sĩ cũng yếu như vậy, chẳng đánh đấm được gì cả".
"3 người các cô xinh đẹp như vậy, lại cứ đứng về phe Trần Bát Hoang, đi theo loại người đó thì chắc chắn chẳng có kết cục tốt gì rồi".
"Hay là bỏ gian tà theo chính nghĩa, đi theo tôi, thế nào? Tôi tin rằng với mặt mũi của mình, nói đôi câu lời hay trước mặt lão tổ Hàn thì sẽ có thể bảo vệ được tính mạng của các cô".
Tạ Cường Đông kiêu căng nói, ông ta rất thích cái cảm giác này.
Một ngày trước, ông ta còn mất mặt, sa sút, thậm chí là sợ đến đái trong quần trước mặt các ông lớn. Nhưng giờ, ông ta lại cảm thấy như đã tìm lại được cái cảm giác đứng đầu thành phố Tần, mồm miệng ra vẻ dạy đời:
"Còn có mày, Giang Hồ Hải à, dù gì mày cũng rất có tiếng ở cái Giang Bắc này, thế nào lại bằng lòng bảo vệ nơi này vậy? Tao thấy bản lĩnh của mày cũng khá được, nếu đi theo tao thì có lẽ tao có thể tha cho mày một mạng đó".
"Ha ha".
Giang Hồ Hải cười lạnh, dáng người thẳng tắp, giơ kiếm Thanh Phong lên chỉ thẳng vào Tạ Cường Đông, cười gằn nói: "Tạ Cường Đông, ông đúng là lớn lối thật, đi theo ông á? Một tên rác rưởi như ông mà cũng xứng sao?"
"Tao đây ghét nhất là bị người khác dùng vũ khí hay bất cứ thứ gì đó chỉ vào người mình", Tạ Cường Đông nói với gã tông sư đằng sau: "Tông sư Hoàng, chặt bỏ cái tay kia của tên đó giúp tôi đi!"
"Được!"
Tông sư Hoàng không chút do dự đồng ý, rồi để lại một cái bóng. Giây tiếp theo, ông ta đã xuất hiện trước mặt Giang Hồ Hải.
Nhanh! Nhanh quá!
Tông sư Hoàng đã sáu mươi mấy tuổi, nhưng lại có tốc độ nhanh hơn người trẻ tuổi rất nhiều.
Hai gã võ giả đi cùng tông sư Hoàng đến đây đều lộ ra ánh mắt hoảng sợ, đây là thực lực của tông sư ư?
Mạnh thật!
Giang Hồ Hải nhíu mày, ông ta nhanh chóng phản ứng lại, cầm Thanh Phong chuẩn bị ra tay. Có điều, chỉ trong chốc lát đã có một bàn tay nắm lấy cánh tay ông ta.
"Rắc!"
Tiếp theo, cánh tay của Giang Hồ Hải lập tức bị bẻ gãy! Xương cốt đứt đoạn!
Kiếm Thanh Phong trong tay tức thì bị đối phương cướp đi.
"Người trẻ tuổi này, cậu còn không xứng có được đâu một thanh kiếm tốt như vậy đâu", tông sư Hoàng cầm Thanh Phong, cảm giác được phẩm chất của nó, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy một thanh kiếm tốt như vậy. Ngay khi nắm lấy nó, tông sư Hoàng bỗng cảm thấy thực lực của mình tăng lên rất rất nhiều!
"Lão già kia, trả Thanh Phong cho tôi!"
Giang Hồ Hải tức giận, giơ tay kia lên theo tiềm thức, năm ngón tay nắm lại thành nắm đấm, rồi đấm thẳng về phía tông sư Hoàng!
"Không biết tự lượng sức mình".
Tông sư Hoàng hừ lạnh, Thanh Phong trong tay đâm một phát về phía trước.
"Phụt!"
Giây tiếp theo, kiếm Thanh Phong lập tức đâm vào bụng Giang Hồ Hải. Mà một quyền kia của ông ta lại không đụng đến nổi một góc áo của tông sư Hoàng.
"Không hổ là tông sư Hoàng, ha ha!"
Tạ Cường Đông phấn khích cười to, có lão tổ Hàn chống lưng và một cao thủ như tông sư Hoàng đi theo thì sau này nhà họ Tạ còn sợ ai trong thành phố Tần nữa?