Nhưng gã nhận ra cánh tay vung lên mà vẫn không có cảm giác đánh trúng như tưởng tượng, còn Trần Bát Hoang vẫn đứng yên sừng sững, hoàn toàn không chút thương tổn.
Lúc này, một cơn đau đớn như kim châm muối xát mới từ chỗ tay đứt lìa đâm thẳng vào lòng Tà Vô Cương.
“Oành!”
Đồng thời, chưởng lực từ cánh tay đã đứt kia rơi uống đất, lập tức đất bằng dậy sóng, nơi tiếp xúc với bàn tay đất đá vỡ vụn rào rào, kèm theo tiếng nổ rung trời, một tấc vuông đất bỗng nhiên lõm hẳn xuống.
Có thể thấy một chưởng kia của gã mạnh đến cỡ nào, phải nói là cực mạnh!
Tất cả đều chỉ xảy ra trong vòng chưa đầy ba giây, quá nhanh quá nguy hiểm, Tà Vô Cương cảm nhận được cơn đau cùng cực đến nỗi mồ hôi tuôn như mưa, mặt mày xoắn vặn, ngũ quan dồn lại một cục, dữ tợn vô cùng.
“Á á á!!!!”
Gã rú lên thảm thiết, tiếng rú đứt ruột đứt gan đâm vào màng nhĩ mọi người, cùng với máu chảy đầm đìa, máu thịt bầy nhầy, nhìn mà kinh hãi.
“Cảnh giới hóa khí? Không… Sao… sao có thể?”
Tạ Vô Cương nhớ lại tình cảnh vừa rồi, nhớ lại ánh sáng trắng lóa đó, mí mắt giật liên hồi, tóc gáy dựng đứng, quả thật không thể tin được vào phán đoán của mình.
Trần Đức sải ba bước chân, hệt như tướng nhà trời giáng xuống, đi đến trước mặt Tà Vô Cương, không hề có chút phòng bị nào, anh dùng hết 100% sức mạnh tung một chưởng vô cùng tàn nhẫn, vô cùng độc ác xuống vai gã.
Bốp!
Sức mạnh của Trần Đức, nếu so sánh với Tà Vô Cương thì chính là bẻ vụn, nghiền nát. Hứng trọn chưởng lực này, Tà Vô Cương căn bản không chịu nổi, một bên vai vốn lành lặn vô sự hoàn toàn bị hủy hoại, những khớp xương bên trong tan nát như cám dưới chấn động.
Tà Vô Cương quỳ bịch xuống đất.
Hai đầu gối lún hẳn vào lòng đất, xương bánh chè nát bấy.
Cùng lúc đó.
Trong tay Trần Đức, con dao găm một lần nữa xuất hiện, nó gần như biến thành một luồng sáng trắng, hết lần này đến lần khác đâm xuống cơ thể Tà Vô Cương.
“Xoẹt!”
“Xoẹt!”
“Xoẹt!”
“…”
Hết nhát này đến nhát khác, trên người Tà Vô Cương nhanh chóng bị đâm thủng mười mấy hai mươi nhát.
Những nhát đâm này chính là để khóc than cho anh em đồng đội!
Cũng là để đau buồn thay người nhà, vợ con của họ!
Mỗi nhát dao đều hiểm hóc cực độ, không hề có nhát nào trí mạng, nhưng hoàn toàn dư sức để gã cảm nhận được đau đớn, đau đớn như thể toàn thân bị quăng vào máy nhồi, trộn, khuấy, đảo.
Anh không hề dừng lại, vẫn đâm không ngừng.
Giống như là…
Đang quỳ trước mặt anh không phải một con người, mà là một con lợn chém mãi không chết.
Mỗi một nhát đâm xuống là một tia máu phun lên, dao đâm vào tận xương, đâm mê say điên cuồng.
Máu đỏ tươi nhuộm đẫm quần áo Trần Đức, sàn gạch màu trắng cũng bị nhuộm đỏ bầm.
Mùi máu gay mũi xộc vào khoang mũi mọi người, thứ mùi cực kỳ khó chịu, có một số người sức khỏe yếu, dạ dày bắt đầu cuộn lên không ngừng.
Bọn họ ngây người nhìn chằm chằm Trần Bát Hoang đằng xa đang say máu điên loạn, bất giác lạnh sống lưng.
Từ nào tới giờ, bọn họ chưa từng gặp ai mạnh đến thế.
Càng chưa từng thấy kẻ nào như Tà Vô Cương, chỉ có thể mặc cho đối phương đâm chém, chỉ có thể đứng yên như cái cọc gỗ không nhúc nhích nổi.
Tà Vô Cương muốn nhúc nhích chứ, thế nhưng cơ bản là gã không thể!
Thân thể của gã, không hiểu sao không còn nghe não bộ chi phối nữa, thứ duy nhất gã cảm nhận được, chỉ có cơn đau đến tê dại, sống không bằng chết.
Sắc mặt Trần Đức lạnh như băng giá, anh đã đâm Tà Vô Cương hơn 100 nhát, ban đầu gã ta còn gào rú thảm thiết, song nhỏ dần rồi im bặt, ngay cả một tiếng rên cũng không thốt ra nổi, hoàn toàn tuyệt vọng.
Rốt cuộc…
Sau một hồi lâu.
Trần Đức ngừng lại, tựa như đã mệt, anh cầm con dao găm đứng trước mặt Tà Vô Cương.
Trong đầu anh lúc này, dáng vẻ của những người anh em đang lướt qua như phim quay chậm, trong lòng anh đau đớn như muốt xát kim châm.
“Trương Phàm, Lý Lâm, Khâu Thượng Bình… Các anh em, tôi đã báo thù cho các cậu rồi… Các cậu có nhìn thấy không? Có nhìn thấy không?”
Ngẩng đầu nhìn trời, Trần Đức gào lên trong câm lặng.
Hai chân Tà Vô Cương quỳ chôn xuống đất, cơn đau này khiến gã ngay cả thở cũng vô cùng khó khăn, gã chưa từng nghĩ rằng trên đời này còn có cách tra tấn, hành hạ người khác kinh khủng, tàn bạo nhường này.
Cả trăm, hai trăm nhát chứ ít gì!
Trên người gã nhìn đâu cũng bị đâm lỗ chỗ!
Thế nhưng…
Gã vẫn không chết, ngoài cảm giác đau đớn cùng cực ra thì hoàn toàn không có dấu hiệu gì là sẽ chết.
Hiện giờ, gã chỉ hận sao mình không chết quách đi.
Đột nhiên…
Trần Bát Hoang giơ chân lên đá vào người Tà Vô Cương, Tà Vô Cương bị đá văng ra ngoài, cùng lúc đó một cái chân khác giẫm lên người gã:
“Chó chết!”
“Bây giờ mày nói đi, vì sao mày muốn giết tao?”
“Nếu mày không nói, tao có thể khiến cho mày đau đớn gấp trăm lần, hành hạ mày, tra tấn mày một năm, mười năm, cả trăm năm cũng được!”
“Nói!”
Thắc mắc này luôn đeo bám Trần Đức.
Anh chưa bao giơ gặp Tà Vô Cương.
Có thể nói…
26 năm sống trên đời…
Bất kể anh là sát thủ hay là binh vương, thì anh cũng chỉ là một tên lính đánh thuê không hơn không kém, mười mấy năm qua, anh đã từng giết chết võ giả chỉ bằng tấm thân xương thịt trần tục này!
Nhưng mà…
Trong những kẻ này, tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối không có Tà Vô Cương!
Có thể nói rằng…
Anh không chỉ chưa từng gặp gỡ, tiếp xúc với Tà Vô Cương, thậm chí ngay cả cái họ này, cái tên này cũng chưa từng nghe qua.
Vậy thì tại sao Tà Vô Cương muốn giết anh?
Không tìm được anh thì giết anh em của anh?
Anh không hiểu, đó cũng là chuyện đến bây giờ anh luôn muốn biết rõ ràng!
Giọng nói của Trần Bát Hoang như sấm rền, Tà Vô Cương chỉ cảm thấy đầu ong ong muốn bể đôi, giờ phút này, gã mới đánh thức một tia lý trí từ trong đau đớn.
“Ha ha… ha ha ha…”
Khóe miệng Tà Vô Cương cong lên cười thê thảm, máu tươi cùng nước bọt không ngừng tung tóe: “Không ngờ… bốn năm trước, tao còn nhớ bốn năm trước mày chỉ là một người… một người bình thường… tầm thường…”
“Bây giờ… Cảnh giới hóa khí… Ha ha…”
“Trần Bát Hoang, mày tưởng là giết tao… giết tao thì có thể trả được thù sao? Ra tay với anh em mày không chỉ mình tao, không chỉ mình tao đâu!”
Trong ánh mắt Tà Vô Cương chỉ có tuyệt vọng cùng khiếp hãi, nhưng mà, gã lại đang cười.
Bốn năm!
Chỉ vỏn vẹn bốn năm!