Đáng nói, bốn năm trước, Tà Vô Cương đã là một võ giả, trong bốn năm nay gã tiến bộ rất nhiều, nhưng hôm nay, cũng chỉ mới đạt đến đỉnh của cảnh giới vận khí thôi.
Còn Trần Bát Hoang.
Bốn năm.
Từ một người bình thường thăng cấp thẳng lên cảnh giới hóa khí.
Gã chưa từng thấy ai mạnh đến vậy.
“Nói!”
Trần Đức lại đâm một nhát vào nguòi Tà Vô Cương: “Tao bảo mày nói, còn những ai nữa? Vì sao muốn giết tao, hả?”
Dao găm của Trần Đức đâm vào vị trí đặc thù của kinh mạch, đâm liền một lúc hai ba chục nhát.
Mấy chục nhát này càng khó chịu so với hơn 100 nhát lúc nãy, Tà Vô Cương lập tức rống lên thê thảm, cả người co giật, vành mắt đỏ ngầu, gã thật sự đau không thể chịu đựng: “Dừng… dừng lại… tao… tao nói!”
Trần Đức rút dao ra, mắt như chim ưng nhìn chằm chằm Tà Vô Cương.
Chỉ cần Tà Vô Cương còn dám nói thêm câu nào.
Anh sẽ tiếp tục màn tra tấn.
Mà khi đó chắc chắn sẽ còn đau đớn hơn gấp mười làn!
“Không phải… không phải tao muốn giết mày…”, Tà Vô Cương không còn sức lực, muốn nói cũng rất khó khăn, chỉ có mấy chữ đơn giản mà gần như rút cạn sinh lực gã.
Gã khổ sở đớp đớp không khí, hồi lâu mới nói: “Tao… chỉ được người khác nhờ vả, tao… tao cũng như mày thôi, từng giết gia tộc kia ở nước ngoài, bọn họ… cũng nhờ tao…”
Ánh mắt Trần Đức lóe lên tia độc ác!
Anh không muốn nghe thêm bất cứ lời vô ích nào.
Dao găm trong tay lại giơ lên!
“Thân thế, thân thế!”
Nhìn thấy mũi dao lạnh lẽo giơ lên, Tà Vô Cương nổi gai ốc đầy người, gắng chút hơi tàn, cả người run lẩy bẩy.
Dao của Trần Đức ngừng lại giữa không trung: “Thân thế? Của tao?”
Hai chữ nọ dường như vừa chạm vào gốc rễ thần kinh của anh.
Anh từ nhỏ đã sống trong cô nhi viện.
Cha mẹ, thân thế đều giống với đại đa số cô nhi khác, đó là phần nhạy cảm nhất anh luôn giấu ở nơi tối tăm tận sâu trong lòng.
“Phải… phải…”, Tà Vô Cương khổ sở nói: “Tao xin mày đấy, tao lạy mày, để tao chết quách đi, được không? Đừng mà… đừng giày vò tao thêm nữa…”
“Rốt cuộc thì tao là ai, người tìm đến mày là kẻ nào, còn nữa, còn những ai đã ra tay giết anh em tao? Tao cho mày mười giây cuồi cùng, hết mười giây, tao sẽ đâm mày thêm 100 nhát, tao bảo đảm sẽ đau hơn, tàn nhẫn hơn vừa rồi nhiều!!!”, Trần Đức nhìn gã, ánh mắt rực lửa, anh có cảm giác đã đến rất gần chân tướng về thân thế mình.
Hơn nữa, chẳng lẽ thân thế của anh không bình thường?
Nếu không, bình thường sẽ không ai sai người như Tà Vô Cương đến giết anh.
Tất nhiên là…
Ngoài Tà Vô Cương, anh cũng muốn biết còn kẻ nào đã giết chết anh em mình!
“Mày… mày…”
“Bụp!”
Tà Vô Cương vừa định mở miệng, đột nhiên ngay giữa hai hàng lông mày của gã chợt vỡ ra một đóa hoa bằng máu, vừa nói được mấy chữ, sắc mặt gã chợt cứng đờ…
Giây sau…
Đầu gã ngoẹo xuống, đứt hơi tắt thở.
Chết ngay lập tức.
Đồng thời, Trần Đức đột ngột giơ tay lên, tóm gọn giữa không trung.
Sau đó mở lòng bàn tay ra.
Trong tay anh là một đầu đạn màu đen còn dính máu đỏ tươi, lặng lẽ nằm yên.
Có bắn tỉa!
Trần Đức lập tức phán đoán dựa theo đường đạn bay tới, nhìn lên một tòa ao ốc, lúc này trên sân thương, một bóng người xuất hiện trong tầm mắt anh.
Sau đó, hắn ta giơ chân ra khỏi sân thượng, nhoài hẳn ra ngoài không khí, nhảy thẳng xuống!
Nhảy xuống ở độ cao hơn 200m.
“Này…!”
“200m lận đó, lại… lại thêm một cao thủ nữa sao?”
“Những kẻ này rốt cuộc có phải người không vậy?”
Các vị doanh nhân trên quảng trường cũng nhìn theo ánh mắt Trần Đức, phát hiện tên bắn tỉa, thấy hắn nhảy xuống không chút sợ hãi, trong lòng bất giác cho rằng lại thêm một cao thủ nữa xuất hiện!
“Rầm!”
Nhưng mà…
Lời còn chưa dứt, thân thể người rơi tự do không hề giảm tốc, cứ thế đâm sầm xuống đất, hệt như một tảng thiên thạch rơi xuống, tứ chi biến dạng, chết tại chỗ.
Khẩu súng trong tay cũng nát vụn!
“…”
Âm thanh quá lớn khiến mọi người nhảy dựng, nhìn thấy thi thể nhầy nhụa, ai nấy sợ ngây người, mi mắt giật nảy, trong lòng tim đập như trống trận.
Chết rồi!
Cứ thế mà chết!
Đâu phải cao thủ gì đâu!
Đâu phải không phải người đâu!
Đệt mợ!
Đám doanh nhân tinh anh sợ đến nói không nên lời, thi thể dập nát đó khiến dạ dày họ nôn nao khó chịu.
Rõ ràng là, người đó chả phải cao thủ gì hết!
Mà chỉ là cố ý tự sát!
Ánh mắt Trần Đức nhìn chằm chằm đống máu me không rõ hình hài, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Diệt khẩu!
Chính xác!
Không còn gì đúng hơn, Tà Vô Cương bị giết người diệt khẩu!
Thời gian này anh cố tình hành sự thật ồn ào, gây tiếng vang, mục đích cuối cùng chính là để những kẻ xưa kia đã giết anh em của anh biết anh còn sống, tự tìm đến cửa.
Hôm nay, vất vả lắm mới có người tới, tìm được đầu mối quý giá, vậy mà... kẻ đó cứ vậy chết đi!
Một võ giả cảnh giới vận khí, ấy thế mà nói giết là giết, không thừa không thiếu, không chừa bất cứ đường sống nào!
Người đứng sau rèm muốn giết anh thật sự không phải ghê gớm bình thường!
Lòng Trần Đức nghiêm lại, phẫn nộ, cau mày…
Rõ ràng anh biết, tên bắn tỉa kia không phải võ giả, chỉ là một người bình thường.
Sở dĩ tự sát…
Hoàn toàn bởi vì hắn biết rõ, nếu không tự sát sẽ bị bắt lại, tra khảo!
“Haizzz…”
Thở dài một hơi áp chế lửa giận trong lòng, Trần Đức kiểm tra tình trạng Tà Vô Cương, nhận ra gã đã chết hẳn, hoàn toàn không còn chút dấu hiệu của sự sống nào nữa.
Không thể không nói, kẻ bắn tỉa kia khi ngắm bắn đã canh thời gian vô cùng chuẩn xác, nếu sớm một chút, Tà Vô Cương hoàn toàn đủ sức né đường đạn đó.
Ngược lại muộn một chút, Tà Vô Cương cũng đủ thời gian nói tất cả cho anh biết!
Suy đoán như vậy, anh cũng không khó đoán được ý nghĩa tồn tại của tên bắn tỉa, mục đích chính là ngăn ngừa Tà Vô Cương vì không chịu nổi tra tấn, tiết lộ những bí mật không thể nói ra, giết gã diệt khẩu ngay thời điểm mấu chốt!
Trên quảng trường ai nấy đều câm nín, không ai dám nói điều gì.
Hầu như mọi ánh mắt đều tập trung trên người Trần Đức.
Sắc mặt họ cực kỳ khó coi.
Bọn họ vốn tưởng rằng hôm nay Trần Bát Hoang sẽ gặp rắc rối, sẽ rất thê thảm.
Những ông trùm trong thương trường bọn họ đến đây chính là để đối phó anh, giúp công chúa nhà họ Tạ xả cơn giận trong lòng.
Nhưng mà…
Sự tình càng phát triển càng vượt ra khỏi tiên liệu.
Đến lúc này, Tạ Phương Kiệt cũng chết, Tà Vô Cương cũng chết, trên quảng trường rộng, máu tươi vung vãi nhức mắt.