Hoa Ban Hổ như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, hắn hận không thể mau mau rời khỏi cái nơi quái quỷ này. Hiện tại, hắn thật sự không muốn chọc vào Trần Bát Hoang, đêm hôm đó, hơn 100 người còn không phải đối thủ của tên kia, huống chi là hiện tại?
“Cậu Mạc, cậu được lắm, rất được, coi như cậu may mắn, lần sau chớ để tôi gặp được cậu!”, Hoa Ban Hổ đứng dậy, sắc mặt dữ tợn, muốn đánh người nhưng phải cố nhịn xuống: “Các anh em, chúng ta đi!”
“Anh Hổ?”, một tên đàn em ngớ ra, không phải nói muốn gây rối à, sao giờ lại đòi đi.
“Đi!”
Hoa Ban Hổ gằn giọng, nện bước rời đi.
Bốn tên đàn em cùng Nữ Báo Hoa cũng nối gót theo sau.
“Ha ha…”
Buông lỏng, Mạc Thiếu Dương hoàn toàn buông lỏng, hắn ta cười lạnh không thôi.
Cái quái gì?
Còn tưởng trâu bò lắm đấy!
Chẳng phải chỉ dăm ba câu đã bị hắn ta đuổi đi sao?
“Đợi một chút!”
Đột nhiên, Mạc Thiếu Dương được đằng chân lại lân đằng đầu, hắn ta ngăn trước người Nữ Báo Hoa: “Bọn họ có thể đi, cô thì không!”
“Mẹ kiếp…”, một tên đàn em của Hoa Ban Hổ đi trước Nữ Báo Hoa muốn xông lên đánh người, nhưng lại bị Hoa Ban Hổ ngăn lại, khẽ lắc đầu.
“Được, cậu muốn cô ta, có thể… Cổ ta để lại cho cậu”.
Hoa Ban Hổ mỉm cười, nhưng trong mắt lại vô cùng lạnh lẽo.
Má nó!
Mạc Thiếu Dương, mày đúng là to gan!
Mày chờ đó cho tao!
Nữ Báo Hoa cũng không phải người phụ nữ của Hoa Ban Hổ, chỉ là một ả tiếp rượu mà hắn bỏ ra một số tiền lớn mua được mà thôi. đòi người đàn bà của hắn trước mặt hắn…
Đó chẳng khác nào đánh vào mặt hắn? kỹ!”, Hoa Ban Hổ bỏ lại một câu đầy thâm ý, sau đó dẫn theo bốn tên đàn em xoay người rời đi.
Hắn không muốn tiếp tục nán lại đây phút giây nào nữa.
Một là lo lắng tên Mạc Thiếu Dương vô tri kia sẽ cáo mượn oai hùm, đi châm chọc hắn, hai là Trần Bát Hoang ở quá gần, càng gần càng khiến hắn không kềm được muốn ra tay với trong bệnh viện, Hoa Ban Hổ không khỏi rét lạnh, hắn dẫn theo mấy tên đàn em nhanh chân rời khỏi quán bar Thiên Tuyết.
“Anh Hổ, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”, vừa ra khỏi quán bar, lão Đầu Trọc lại hỏi: “Không phải nói muốn gây sự à?”
“Đúng vậy, anh Hổ, còn nữa, sao lại để Dung Nương ở lại đó?”
Bốn người đi theo Hoa Ban Hổ cơn giận nào như vậy, thế nên Hoa Ban Hổ phải cho bọn họ một lời giải thích.
“Tôi thấy tên kia, ngồi trong góc!”, Hoa Ban Hổ nghiêm mặt.
“Ai?”
“Trần Bát Hoang!”
“Cái gì?”
Vừa nghe ba chữ Trần Bát Hoang, đám đàn em của Hoa Ban Hổ lập tức im như thóc, rốt cuộc bọn họ cũng hiểu được nổi khổ tâm của đàn anh.
“Đầu Trọc, ông mau gọi điện thoại cho lão đại, cho ông ấy biết Trần Bát Hoang đang ở gần đây, xem ông ấy nói thế nào!”, dừng một chút, Hoa Ban Hổ nói: “Chúng ta chờ ở đây, đợi Mạc Thiếu Dương ra ngoài, dạy hắn ta một bài học!”
“Được!”
“…”
Trong quán rượu, âm thanh ồn ào náo nhiệt liên tục vọng vào tai, Mạc Thiếu Dương ngồi ở ghế VIP, bày ra dáng vẻ cậu ấm cô chiêu, thái độ hung hăng ngang ngược: “Người đàn bà kia, chẳng phải cô không nể mặt tôi à? Giờ thì sao hả?”
“Ha ha!”, Lục Tầm Dạ lớn tiếng nói: “Tôi còn tưởng tên Hoa Ban Hổ kia trâu bò lắm chứ, chẳng phải cũng bị dăm ba câu của cậu Mạc đuổi đi à!”
“Đúng đấy, cái gì Hoa Ban Hổ, theo tôi là hổ giấy thì đúng hơn!”, Diêm Mộng cũng hùa theo: “Còn không bằng hổ giấy ấy chứ!”
“Không, chúng ta đều đã nghe qua danh tiếng của Hoa Ban Hổ, không phải hắn ta tệ, mà là cậu Mạc quá lợi hại!”, bạn thân của Diêm Mộng – Nhan Tiểu Sa cười khanh khách nói: “Mộng Mộng, nếu thích cậu Mạc thì nhất định đừng bỏ lỡ đấy!”
“Nói cái gì vậy!”, Diêm Mộng nhíu mày, tuy nhiên vẫn liếc nhìn Mạc Thiếu Dương.
Mạc Thiếu Dương vô cùng đắc ý, nghênh mặt nói: “Hoa Ban Hổ là cái quái gì chứ, bố tôi ở khu bắc thành phố Tần là tồn tại nổi tiếng cỡ nào hử, hắn ta dám ngang ngược trước mặt tôi à? Ông đây giết chết hắn!”
“Cậu chủ Mạc rất ngầu!”
Bạn gái Dương Hoan nói: “Ở đây cũng chỉ có cậu Mạc dám đối đầu với Hoa Ban Hổ mà thôi, không giống một số người, ha ha… chỉ biết trốn ở góc phòng hút thuốc, bị dọa đến mức cái rắm cũng không dám thả”.
“Nói vậy sao được!”, người phụ nữ của Mạnh Đức Long nói: “Cô tưởng ai cũng có thân phận, tài lực cùng địa vị như cậu Mạc à?”
Hai người thi nhau thổi phồng Mạc Thiếu Dương, đồng thời vẫn không quên hạ thấp Trần Đức đang ngồi yên lặng hút thuốc trong góc.
Diêm Mộng cũng liếc nhìn anh bằng ánh mắt chán ghét.
Còn nói đến bảo vệ, che chở cho cô ta cơ đấy!
Ha ha…
Gặp chuyện chỉ biết trốn trong gốc, sao đáng mặt đàn ông? Đúng là vô dụng…
“Cũng không biết mẹ nghĩ thế nào mà để cho tên kia theo bảo vệ tôi”, Diêm Mộng bất đắc dĩ lắc đầu, người kia không chỉ không che chở được cô ta, mà còn khiến cô ta mất mặt, đúng là buồn nôn hết sức.
Buồn cười hơn nữa chính là mẹ luôn nói anh ta là người đàn ông tốt, nếu ai gả cho anh ta thì chắc chắn sẽ hạnh phúc.
“Tôi thấy ai mà thích anh thì có mà mù ấy!”, Diêm Mộng thấp giọng lầu bầu, không bao lâu sau, cô nàng đã bị một cô bạn thân kéo đi chơi trò chơi.
Hoa Ban Hổ đã rời đi, cuối cùng Nữ Báo Hoa cũng không tỏ vẻ e lệ nữa, cô ta nhiệt tình hầu hạ Mạc Thiếu Dương cùng đám anh em của hắn ta. Dáng người thướt tha đứng trên bàn nhảy múa một cách nhiệt tình, vòng eo xinh đẹp không ngừng vặn vẹo, lắc lư.
Đám người Mạc Thiếu Dương, Lục Tầm Dạ, Dương Hoang cùng Mạnh Đức Long cũng không hề khách sáo, khui bia hất vào người cô ta, rất là vui vẻ.
Bọn họ hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của Trần Đức.
Trong góc, sau khi hút xong một điếu thuốc, anh bắt đầu quét mắt nhìn một lượt quán rượu, chú tâm thưởng thức những cô nàng ăn mặc mát mẻ cứ như đang thưởng thức phong cảnh đẹp.
“Wow, mau nhìn kìa, đó là ai?”
“Bà chủ!”
“Chủ quán bar, sao cô ấy lại đến đây?”
“Má nó, đẹp thật!”
Đúng lúc này, trong đám người vang lên tiếng ồn ào, gần nhất tất cả những người có mặt ở quán rượu đều đứng lên, nhìn về phía cầu thang sáng bóng đi thông lên lầu hai.