Bát Gia Tái Thế

Chương 204: Chương 204: Ông vua thật sự




“Anh Hổ, cuối cùng anh cũng đến!”, nữ Báo Hoa thấy Hoa Ban Hổ, lập tức như thay đổi thành người khác, lộ ra vẻ yểu điệu lòng người nhào vào lòng hắn: “Anh Hổ, mấy người kia ăn hiếp em“.

Mạc Thiếu Dương thấy Hoa Ban Hổ, sắc mắt chợt thay đổi.

Hoa Ban Hổ!

Một trong những thủ lĩnh của khu Bắc ở thành phố Tần!

Mạc Thiếu Dương ở khu Bắc nên sao lại không biết tên tuổi hắn cho được?

Dương Hoan, Lục Tầm Dạ, Mạnh Đức Long đều là người khu Bắc, mà tên tuổi của Hoa Ban Hổ lại khá nổi ở đó. Những người có địa vị không cao không thấp như họ là người dễ dàng nghe thấy tên tuổi của hắn nhất.

Thoáng chốc, ba người lập tức trở nên lo lắng không thôi.

Ai con mẹ nó có thể nghĩ đến nữ Báo Hoa lại là người phụ nữ của Hoa Ban Hổ?

Đụng vào người phụ nữ của hắn, nghĩ lại thôi đã nổi da gà rồi.

Phút chốc, một đám ban nãy còn kiêu ngạo lập tức im lặng, không dám hó hé câu nào.

Mấy cô gái tức thì bị khí thế của Hoa Ban Hổ dọa sợ, cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, không biết làm sao bây giờ.

“Anh Hổ, sao anh lại ở đây!”, Mạc Thiếu Dương gượng cười, giành nói trước: “Ban nãy chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi!”

Hoa Ban Hổ hoàn toàn làm lơ hắn ta.

Hắn đi đến vị trí chính giữa trong bàn của Mạc Thiếu Dương rồi ngồi xuống, đàn em của hắn lại trực tiếp cầm lấy rượu, khui uống.

“Cậu Mạc, xem ra cậu biết tôi?”, Hoa Ban Hổ nhìn thế sao còn đụng đến người phụ nữ của tôi?”

“Vâng, sao tôi lại không biết đến Dương chợt trắng bệch, có điều, hắn ta cũng khộng thể mất hết mặt mũi trước mặt đám bạn được: “Ban nãy chỉ là hiểu lầm thôi, chúng tôi cũng không làm chuyện gì khác người cả. Mong anh Hổ nể mặt tôi, bỏ qua chuyện này“.

“Bỏ qua? Câu đó của cậu Mạc cũng hay ghê, người phụ nữ của Hoa Ban Hổ tôi bị ăn hiếp, vậy mà cứ thế bỏ qua? Nếu truyền ra

Hoa Ban Hổ rít một ngụm thuốc lá, tham lam liếc nhìn mấy cô gái bên cạnh, nhả khói nói: “Vậy đi, nể tình cậu Mạc đã mời chúng tôi uống rượu đêm nay, tôi cũng không muốn ra tay, bảo mấy cô gái này đến chỗ chúng tôi, chơi với chúng tôi thì chuyện này coi như xong“.

Vốn Mạc Thiếu Dương đã uống không ít rượu, còn vừa tiêu 1 triệu tệ, đang xuôi phụ nữ do hắn ta dẫn đến, đây chẳng phải là đang vả mặt mình sao?

Hắn ta lập tức âm u nói: “Anh Hổ, nơi này là địa bàn của Tứ Gia, là khu Nam, không phải khu Bắc. Anh muốn làm cái chuyện ép mua ép bán này thật ư? Nếu Tứ gia biết, e rằng các anh sẽ không bước ra khỏi Thiên Hương Kiều được đâu“.

Mạc Thiếu Dương vừa nói

Ngay cả mấy tên đàn em của Hoa Ban Hổ cũng nhìn chằm chằm Mạc Thiếu Dương bằng ánh mắt kỳ lạ.

Mẹ nó! Mạc Thiếu Dương gan ghê! Không ngờ lại dám đe dọa Hoa Ban Hổ!

Cả khu Bắc ở thành phố Tần, ai không biết Hoa Ban Hổ ghét nhất bị người ta đe dọa?

Lần trước có thằng nhóc kiêu ngạo đe dọa hắn, kết quả thì sao?

Chân của tên nhóc kia đã bị Hoa Ban Hổ chặt ngay tại chỗ vứt cho chó ăn, mà chuyện lớn này chỉ mới xảy ra vào 3 ngày trước!

Nếu không phải gần đây chuyện nhà họ Hàn ở Giang Bắc quá ầm ĩ, chưa biết chừng chuyện của Hoa Ban Hổ đã nổi rồi.

“Cậu...”

Hoa Ban Hổ đang định mở miệng nói gì đó thì một góc khuất trong bàn bỗng nhiên sáng lên, rồi truyền tới tiếng bật lửa.

“Tách!”

Âm thanh ấy không lớn, so với tiếng nhạc sàn giữa sân thì có thể nói là rất nhỏ, nhưng không biết sao lại rơi vào tai Hoa Ban Hổ.

Hắn đang định nói chuyện thì lại liếc về phía đó theo bản năng.

Trong góc, một người đàn ông đang bật lửa, ngọn lửa bùng cháy, chiếu sáng khuôn mặt có đường cong góc cạnh như điêu khắc của anh, hướng lên trên là cặp mắt lười biếng, hờ hững.

Ngọn lửa nhanh chóng lụi tắt, khuôn mặt kia cũng biến mất, chỉ có thể thấy đốm lửa lập lòe nơi đầu thuốc lá.

Khuôn mặt kia chỉ xuất hiện chưa đến 5 giây!

Thế nhưng, chỉ vài giây ngắn ngủn ấy, lại khiến da đầu Hoa Ban Hổ run lên!

Hắn biết khuôn mặt đó!

Tối hôm đó... Chính người đàn ông kia đã gọi video cho Long Tiếu Hổ, trực tiếp giết chết Bạo Long trước mặt hắn ta!

Mà lúc ấy, Hoa Ban Hổ cũng ở bên cạnh, hắn đã tận mắt nhìn thấy cảnh đó!

“Tao tên Trần Đức, tự Bát Hoang, tao chờ mày đến chiến bất cứ lúc nào!”

Đến bây giờ, câu nói bá đạo và ngông cuồng ấy vẫn văng vẳng trong đầu Hoa Ban Hổ!

Đêm hôm đó, Bạo Long dẫn theo hơn 100 tên đàn em, vốn tưởng rằng có thể bắt sống Triệu Thâm, xả giận.

Ai ngờ, bất ngờ nhảy ra một tên Trần Bát Hoang.

Hơn 100 người, mà bị anh đánh bị thương nặng một nửa, nửa còn lại lại quỳ gối dưới chân anh!

Có lẽ người khác không biết thành tích ấy, nhưng, Hoa Ban Hổ là thủ lĩnh thứ năm khu Bắc ở thành phố Tần thì sao lại không biết cho được?

Dưới ánh lửa, khuôn mặt kia chỉ xuất hiện giây lát, nhưng lại đủ để khiến Hoa Ban Hổ giật mình, hoảng sợ, dọa phá gan!

“Anh Hổ, anh đã nghĩ kỹ chưa?”, thấy sắc mặt Hoa Ban Hổ lộ rẻ kỳ lạ, Mạc Thiếu Dương tưởng sự đe dọa của mình đã có tác dụng, bấy giờ bèn được nước làm tới, người đầy mùi rượu nói: “Nơi này không chỉ là địa bàn của Tứ gia, quan trọng hơn là bố tôi cũng coi như là người có tiếng ở đây. Nếu ông ấy biết anh định bắt nạt người của tôi thì sẽ tức giận đó“.

Hai má Hoa Ban Hổ giật giật, nếu là trước đây, hắn đã sớm tát một phát, đánh cho mẹ Mạc Thiếu Dương cũng không nhận ra hắn ta. Nhưng giờ, hắn lại không dám!

Ai bảo ông vua thật sự đang ngồi trong một góc khuất kia cơ chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.