Trần Đức cầm Long Ngâm trong tay, đứng cách Thành Khuê Phong không đến nửa mét, anh liếc mắt nhìn Thành Cực An ngã xuống đất chết thảm, ánh mắt lại nhìn về phía Thành Khuê Phong, cười nhẹ, lạnh nhạt nói: "Thế nào? Chỉ dựa vào Trần Bát Hoang tôi, giết chết con trai ông trước mặt ông, ông không phục à?"
Sao...sao...lại có thể như vậy?
Giây tiếp theo, tất cả mọi người trong từ đường đều sững sờ, trợn tròn mắt há hốc mồm miệng, nhìn chằm chằm thi thể của Thành Cực An, dù đã chết rồi nhưng thi thể đó vẫn còn đang co giật, run rẩy.
Kỳ Hàn, Kỳ Hồng, hơn một trăm hai trăm người nhà họ Kỳ cùng với người nhà họ Chu, còn có Thành Khuê Phong và Lục Phong vẫn luôn trầm lặng chơi hạch đào, lúc này, trong lòng bọn họ cực kỳ hoảng hốt.
Quá mức kỳ dị!
Cảnh tượng trước mắt này giống như đang xem một bộ phim kinh dị với bước ngoặt cực lớn, sau đó lại gặp phải một cơn ác mộng kinh hoàng.
Khó mà tin được!
Trần Bát Hoang thực sự đã giết Thành Cực An!
Mọi thứ từ đầu đến cuối diễn ra quá nhanh, từ lúc Thành Cực An ra tay đến khi ông ta chết, toàn bộ quá trình diễn ra chưa đầy một phút!
Thực sự nhanh đến nỗi hầu hết mọi người đều không biết Thành Khuê Phong xuất hiện khi nào!
Trần Bát Hoang, một võ giả trong thế tục, giết chết…Thành Cực An cao cao tại thượng, nắm giữ sinh mạng của vô số người?
……
Trái tim của người nhà họ Kỳ đập thình thịch thình thịch, gần như muốn nhảy ra ngoài, vẻ kinh ngạc đông cứng trên khuôn mặt bọn họ, suy nghĩ rơi vào hỗn loạn mờ mịt. Mặc dù bọn họ biết Trần Bát Hoang rất mạnh, cảm thấy anh không để lộ tài năng, sức mạnh của anh phải mạnh hơn và đáng kinh ngạc hơn những gì anh đã thể hiện.
Nhưng, cho dù tư duy của bọn họ bay cao bay xa thế nào, suy đoán thực lực của Trần Bát Hoang ra sao thì bọn họ cũng không hề nghĩ anh có thể giết chết Thành Cực An!
Điều quan trọng nhất là, còn ở ngay trước mặt Thành Khuê Phong - cường giả mạnh nhất Vân Bắc mà giết giết Thành Cực An trong vài giây!
“Đây…rốt cuộc là quái dị đến mức nào…”, Kỳ Hàn gần như chết lặng, quên mất niềm vui chiến thắng, đầu óc hắn quay cuồng, chỉ có chấn động lấn chiếm tất cả.
Thành thật mà nói, hắn đã gặp rất nhiều thiên tài, nào là thiên tài trẻ tuổi hay là cường giả đứng đầu tỉnh Thượng Võ hắn cũng đều đã được chứng kiến, hơn nữa còn gặp một số cường giả lớn tuổi rất rất mạnh.
Nhưng đến tận bây giờ, Trần Bát Hoang là người đầu tiên khiến hắn kinh ngạc, mấy ngày trước còn ở cảnh giới Long Tượng kỳ, mấy ngày sau đã tăng lên nhanh chóng như vậy, phải nói là mạnh hơn lúc đầu không chỉ mười lần, một trăm lần!
Tốc độ thăng cấp này thật khiến người ta kinh khủng khiếp!
"Thực sự vẫn là đánh giá thấp cậu chủ…”
Nếu nói Kỳ Hàn bái phục ai nhất nhất trên đời thì lúc này chắc chắn là Trần Bát Hoang, hắn ngày càng vui mừng vì lựa chọn của mình, đi theo một người siêu phàm như vậy, tương lai...nhất định sẽ có tiền đồ vô lượng!
Ngay cả Lục Phong, vốn dĩ rất thích thanh kiếm trong tay Trần Đức, tâm trạng cũng thay đổi liên tục.
Thanh kiếm đó quả thực rất hấp dẫn, ngay cả trong Côn Luân Hư ông ta cũng chưa từng thấy một thanh kiếm nào tốt như vậy.
Tuy nhiên, so với người như Trần Bát Hoang, thanh kiếm đó thực sự không là gì cả.
Hơn hai mươi tuổi, Linh Căn kỳ.
Cho dù có mệnh danh Trần Đức là người đứng đầu thế hệ trẻ Vân Bắc cũng không hề ngoa chút nào!
Ông ta động lòng rồi, muốn đưa Trần Đức về học viện Vô Song, có thể đưa một học sinh tài ba như vậy trở về, đối với ông ta mà nói, tuyệt đối là một một công trạng lớn…
Mặc dù thanh kiếm đó rất tốt, nhưng khen thưởng dành cho công trạng này càng thiết thực và hữu ích hơn thanh kiếm kia nhiều.
Bên kia, Thành Khuê Phong gần như sắp phát điên, mái tóc trắng phấp phới bay, sát khí đằng đằng tỏa ra tứ phía, ám khí quỷ dị, đáng sợ khiến người ta sởn gai ốc: “Trần Bát Hoang, tao muốn mày chết!”
Đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu giống như ma nhập, tiếng thét điên cuồng, toàn bộ từ đường và các linh vị của nhà họ Kỳ bắt đầu rung lên vì tiếng gầm của lão ta.
Sau tiếng gầm của lão ta, tất cả mọi người trong nhà họ Kỳ vốn đang choáng váng, lập tức bị kéo về hiện thực, tâm trạng lại trở nên vô cùng căng thẳng!
"Đủ rồi!"
Lúc này, Lục Phong đột nhiên lên tiếng.
Ông ta nhất định phải đứng ra, nếu không một khi Thành Khuê Phong tức giận, Trần Bát Hoang chắc chắn sẽ chết không chỗ chôn thân.
Ông ta không muốn thấy Trần Bát Hoang chết.
Ông ta nhẹ giọng nói, giọng điệu không thể làm trái: "Chuyện hôm nay kết thúc ở đây đi”.
"Cái gì?"
"Kết thúc ở đây?"
Lục Phong vừa lên tiếng, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía ông ta, mặc dù Lục Phong vẫn luôn im lặng, không hề tỏ vẻ gì, trong từ đường này ông ta giống như một người vô hình, nhưng không ai dám xem nhẹ ông ta, càng không ai dám thực sự xem ông ta là người vô hình.
Lục Phong cất bước đi tới chỗ Trần Đức, đứng chắn giữa anh và Thành Khuê Phong: "Trần Bát Hoang, cậu có đồng ý cùng tôi đến Côn Luân Hư, đến học viện Vô Song không? Mười vị trí, tôi sẵn sàng cho cậu một vị trí, chỉ cần cậu đồng ý, ân oán giữa nhà họ Kỳ và nhà họ Chu, nhà họ Thành sẽ chấm dứt tại đây”.
Những lời nói nhẹ nhàng bình tĩnh của Lục Phong vang vọng bên tai người nhà họ Kỳ, bọn họ vẫn đang rất căng thẳng lo lắng, mặc dù Trần Bát Hoang đã giết chết Thành Cực An, nhưng rắc rối lớn hơn không phải là Thành Cực An, mà chính là Thành Khuê Phong và Lục Phong, một người là cường giả hàng đầu Vân Bắc, một người là cường giả đến từ Côn Luân Hư.
Hai người này mới là áp lực thực sự.
Bây giờ, một câu nói của Lục Phong cũng tương đương với việc cho nhà họ Kỳ một tấm kim bài miễn chết!
Thành Khuê Phong vốn dĩ sắp nổi điên, muốn trả thù, muốn giết người đến nỗi mất khống chế đột nhiên bị lời nói của Lục Phong làm cho bối rối, lửa giận sắp bùng phát lập tức bị lão ta đè xuống tắt lụi!
Lục Phong, lão ta đắc tội không nổi!
Mặc dù lão ta rất mạnh, nhà họ Thành cũng rất mạnh.
Nhưng, Lục Phong càng mạnh hơn!
Hơn nữa, phía sau ông ta là học viện Vô Song!
So với học viện Vô Song, nhà họ Thành là cái thá gì? Ngay cả gia tộc mạnh nhất trong 36 gia tộc địa sát cũng muốn cắm rễ ở học viện Vô Song để lấy tiếng của Côn Luân Hư.
Cho nên, lão ta hoàn toàn không dám động thủ, ánh mắt già nua căng thẳng nhìn chòng chọc vào Trần Đức, hô hấp cũng trở nên gấp gáp, lão ta hy vọng Trần Đức không đồng ý. Chỉ cần anh không đồng ý thì lão ta có thể giẫm chết anh, bóp chết anh, tiêu diệt anh!