Bát Gia Tái Thế

Chương 379: Chương 379: Siêu phàm thoát tục




Đao ý dâng trào, gần như lấn chiếm tất cả, ánh sáng tỏa ra tứ phía cực kỳ chói mắt.

Đây không phải là một thanh đao bình thường, mà là sự kết hợp các võ kỹ của nhà họ Thành!

Lưỡi đao run lên, tia lửa hòa quyện vào nhau, sức mạnh ẩn chứa trong đó đủ sức chia cắt núi sông, trấn áp mọi thứ.

Ngay cả người vẫn luôn trầm lặng bình tĩnh như Lục Phong, lúc này trong mắt ông ta cũng có chút tán thành.

Thanh đao này quả thực không tồi.

Nhà họ Thành quả thực xứng với danh hiệu gia tộc đứng đầu Vân Bắc.

Kỳ Hàn và Kỳ Hồng đứng cách Trần Đức không xa, cả người không khỏi run lên bần bật, Thành Cực An quá vô sỉ, quá hèn hạ, thân là tiền bối vậy mà lại chơi xấu đánh lén!

Hơn nữa, không có chút gì gọi là nương tay!

Dồn hết sức lực mà đánh!

Bọn họ nhận ra thanh đao này, từ lâu đã nghe nói nhà họ Thành có một võ kỹ gọi là Đoạn Mệnh Đao!

Một nhát đao chém ra, mất mạng người!

Đây là tuyệt kỹ của nhà họ Thành!

Có nhất thiết phải dùng sức mạnh mạnh nhất, võ kỹ đỉnh nhất cộng thêm đánh lén để đánh với Trần Đức, một võ giả trong thế tục không?

Đây hoàn toàn là chặn đường sống của Trần Đức, quyết tâm dồn anh vào chỗ chết!

Mặc dù Kỳ Hàn, Kỳ Hồng, Kỳ Ngọc Thư và những người khác cảm thấy Trần Bát Hoang rất mạnh, rất lợi hại, mặc dù anh đến từ thế tục, nhưng thực lực của anh có thể nói là siêu phàm thoát tục.

Có điều…

Bọn họ không hề có suy nghĩ rằng Trần Đức có thể đỡ được đao này, đừng nói là Trần Đức, cho dù là Chu Hồng Vận vừa mới chết, hay nói cách khác, có thêm một Chu Hồng Vân khác cũng tuyệt đối không đỡ được!

Một đao này của Thành Cực An là bất khả chiến bại ở Vân Bắc!

Lưỡi đao nhanh chóng lao về phía trước, gần như chạm vào tóc của Trần Đức.

Cũng chính lúc này, thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, bỗng nhiên Trần Đức có phản ứng rồi, anh quay người lại, không ai thấy rõ anh quay người như thế nào, nhưng vừa lúc lưỡi đao sắp chạm vào anh thì bóng lưng vốn dĩ đang đối diện với Thành Cực An quả thực đã xoay lại!

Sau đó, anh trực tiếp xông lên nghênh đón!

Không hề rút lui, cũng không né tránh, anh nhanh chóng giơ thanh đoản kiếm trong tay lên lao về phía thanh trường đao cực kỳ chói mắt, sắc bén không gì sánh được đó!

Thời gian trôi qua còn chưa đầy nửa hơi thở.

Dưới sự chú ý của mọi người, đoản kiếm và trường đao hoàn toàn tiếp xúc với nhau, ánh mắt Trần Đức sáng ngời, hét lớn: "Đoạn!"

Chỉ với một chữ, sau đó, có thể nhìn thấy rõ ràng, dưới kiếm của Trần Đức, thanh đao đó đột nhiên đứng im, kế đó...một tiếng răng rắc, mũi đao xuất hiện vết nứt, lưỡi dao xuất hiện vết nứt, chuôi đao cũng xuất hiện vết nứt...

"Bùm!

Trường đao đột nhiên vỡ vụn, giống như một bóng đèn điện bỗng nổ tung, một giây trước nó còn lóe lên tia sáng chói lóa, nhức mắt, giây tiếp theo đã đột nhiên nổ tung, vụt tắt, mờ mịt rồi rơi xuống đất.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, cả quá trình chỉ trong một nhịp thở, thanh đoản kiếm của Trần Đức không hề dừng lại mà lao thẳng vào giữa lông mày của Thành Cực An.

Thành Cực An chết đứng, trong mắt lóe lên vẻ kinh hãi vô tận, ngũ quan và thân hình rắn chắc bỗng đóng băng, giống như bị định thân, tay cầm đao cũng không ngừng run lên.

Chuyện này...chuyện này...sao có thể như vậy được? Là mơ sao? Là ảo giác sao?

Nhìn thấy thanh đoản kiếm đang vùn vụt lao tới, Thành Cực An chỉ cảm thấy một luồng khí tức chết chóc vây chặt tứ phía, ông ta không tài nào thoát ra được, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, chỉ có thể đứng đợi thần chết đi tới.

Bởi vì, thanh kiếm đó lao đến với tốc độ quá nhanh!

Ông ta gần như không kịp có bất kỳ phản ứng nào!

“Lão già kia, còn không mau cút ra đây cứu con trai ông?”, Trần Đức đột nhiên lên tiếng, giọng nói nhẹ tênh hờ hững, cũng không biết là đang nói với ai: “Còn không xuất hiện, ông ta sẽ chết!"

Khoảnh khắc Trần Đức vừa dứt lời, như thể đang đáp lại anh, phía sau Thành Cực An đột nhiên nổi lên một làn sóng dao động.

Sau đó, chỉ thấy một bóng người xuất hiện, lão ta xuất hiện một cách cổ quái và kỳ lạ, không ai biết từ lúc nào đã có một người đứng ở đó.

Lão ta rõ ràng là đột ngột xuất hiện, nhưng lại giống như vốn dĩ đang đứng đó, hoặc là…lão ta đã đứng sẵn ở đó từ lâu!

Người vừa xuất hiện là một ông lão, râu tóc bạc trắng xõa xuống, mặc đồ vải thô, lưng hơi gù, cao khoảng một mét sáu.

Lão ta giơ một bàn tay lên, đặt lên vai Thành Cực An kéo về sau.

"Xoẹt!"

Nguy hiểm nối nguy hiểm, thanh kiếm của Trần Đức bay lướt qua người Thành Cực An.

Nếu như lão ta không xuất hiện thì Thành Cực An nhất định sẽ chết!

"Thành Khuê Phong?"

Khoảnh khắc nhìn thấy ông lão, Chu Hồng Diễu liền hét lớn tên của lão ta, Kỳ Hồng, Kỳ Hàn và tất cả người nhà họ Kỳ đều nhận ra người này!

Thành Khuê Phong, người đứng đầu Vân Bắc!

Năm đó nếu không phải vì Phương Tâm Ngọc thì thực lực của lão ta chắc chắn là mạnh nhất Vân Bắc!

Hoàn toàn xứng đáng là võ giả mạnh nhất!

“Trần Bát Hoang, chỉ dựa vào mày mà cũng xứng giết con trai tao trước mặt tao?”, Thành Khuê Phong lẳng lặng đứng đó như núi thái sơn, giọng nói già nua như tiếng bò già kêu réo rắt, nghe chói cả tai.

Trần Đức vẫn đang hành động, đối mặt với Thành Khuê Phong, anh không hề dừng lại, thanh đoản kiếm trong tay lóe lên một tia sáng ảm đạm, giống như một con rồng tiếp cận Thành Cực An!

Tốc độ của anh quá nhanh, nhanh không thể tả, trong vòng một phút này, cho dù là tốc độ hành động hay tốc độ công kích cũng đều tăng lên gấp mười lần!

Vốn dĩ vẫn còn chút dư ảnh của anh, nhưng ngay lúc đó, anh gần như biến mất khỏi từ đường.

Trong thời gian một phần trăm nhịp thở...

Anh vô cùng kỳ dị, giống như một âm hồn, một bóng ma, xuất hiện trước mặt Thành Khuê Phong và Thành Cực An.

Sau đó…

Một thanh kiếm lao xuống.

"Phặp!"

Có thể thấy rõ ràng trong giây này, kèm theo một âm thanh ghê rợn, kiếm Long Ngâm đâm thẳng vào ngực Thành Cực An mà không hề lệch chút nào, xuyên qua xương sườn, đâm thẳng vào tim.

Cuối cùng, Trần Đức xoay thanh kiếm trong tay.

Trái tim của Thành Cực An bị xoắn lại thành nước máu, Long Ngâm rút ra để lại một lỗ máu kinh hoàng trên ngực ông ta, máu phun ra như suối phun, đồng tử của Thành Cực An đột nhiên đông cứng, không còn chút sức sống, chết ngay tại chỗ.

Một kiếm!

Giết chết Thành Cực An!

Còn Trần Đức...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.