Chỉ cần giết Trần Bát Hoang thì còn lại đều là con kiến, châu chấu, một chân thôi cũng đủ để giết chết!
Đao, kiếm, giáo, búa... đủ loại vũ khí, rậm rạp đan vào nhau.
Ai cũng sử dụng tuyệt chiêu nhằm vào kinh mạch, ngũ tạng, lục phủ, đầu và một số vị trí quan trọng và trí mạng của Trần Đức.
Những cao thủ ấy tập hợp lại với một con số khổng lồ sinh ra sự biến chất về lượng. Có thể thấy được, trong không khí bắn lên từng tia lửa chói mắt, kiếm mang chớp lóe, đao ngân điếc tai.
Xung quanh Trần Đức bị vây kín mít không một kẽ hở, đừng nói là một người, dù là ruồi hay muỗi cũng không thể bay ra ngoài.
Lục Phong ngắm nghía viên bi sắt trong tay, lẳng lặng, thong dong nhìn chằm chằm cảnh tượng ấy. Vẻ mặt vẫn bình tĩnh như không, chẳng ai biết được ông ta đang nghĩ gì.
Mọi người trong nhà họ Kỳ lại sợ hãi đổ mồ hôi lạnh.
Trong mắt Thành Cực An lóe lên vẻ kích động, khát máu!
Nhưng Trần Đức lại bình tĩnh, đứng im tại chỗ, không có bất cứ hành động nào như chẳng có việc gì. Anh như không thấy đao kiếm xung quanh, dù trời có sập, mặt mày vẫn lạnh tanh.
1m!
0.5m!
0,3m!
0,15m!
9cm!
...
Đao kiếm giống như thần chết đến lấy mạng người cách Trần Đức ngày càng gần, ngày càng gần. Nhưng, anh vẫn đứng im, thậm chí còn chẳng chớp mắt lấy một cái.
"Gì vậy trời, sợ ngu người rồi hả? Suy cho cùng, cũng chỉ là một thằng rác rưởi thôi sao?", giờ phút này, ngay cả Lục Phong cũng không kiềm được mở miệng, cảm thấy hết sức thất vọng như một người bỏ ra một số tiền lớn để mua tấm vé đắt nhất để có chỗ ngồi tốt nhất, nhưng lại chờ đến một bộ phim bình thường như cừu vui vẻ và sói xám.
"Thứ vô dụng như thế thì chết cũng tốt", Lục Phong kinh bỉ nói, trong ánh mắt hờ hững xuất hiện một luồng sát khí. Vốn, ông ta còn tưởng là một cao thủ, ai ngờ lại là một con kiến? Rác rưởi? Vô dụng như vậy? Ông ta thật sự thất vọng.
Lại qua một giây, khi những vũ khí như đao kiếm ấy đã đến gần Trần Đức. Thậm chí, mũi kiếm và lưỡi đao còn sắp đụng vào lông tơ trên người anh thì...
Đúng lúc này, cuối cùng Trần Đức cũng hành động!
Bỗng nhiên, trong khoảnh khắc sống còn ấy, anh rốt cuộc cũng ra tay. Bàn tay anh khẽ lật, trong lòng bàn tay chợt xuất hiện một thanh đoản kiếm, rồi vẽ một vòng trên không trung.
Một tiếng chói tai do vũ khí ma sát với nhau bỗng vang lên.
Ngay sau đó, một cảnh tượng đáng sợ đã xảy ra!
Những vũ khí như đao, kiếm, giáo, búa kia như bị một luồng sức mạnh cuốn đi, hướng đi chợt vặn vẹo, chếch đi.
Sau đó.
"Keng, keng, keng, keng..."
Từng tiếng vang thanh thúy, chói tai chợt cất lên, toàn bộ vũ khí đều bị gãy!
Vũ khí trong tay 40 50 tên võ giả Long Tượng kỳ, hễ cái nào đến gần anh đều giống như những cây mía bị chặt làm đôi, đứt gãy, biến hình!
Thoáng chốc, Lục Phong đã không còn hứng thú lập tức tỉnh táo lại.
Đương nhiên, ông ta cũng không phải thấy hứng thú với Trần Đức, mà là với thanh đoản kiếm trong tay anh!
Chắc chắn đây là một thanh thần binh, lợi khí, tuyệt đối là vật báu có một không hai!
Mặc dù là ở Côn Luân Hư thì vật báu như thế cũng khó thấy!
Dù là một cọng cỏ thì ở trong tay 40 50 cao thủ Long Tượng kỳ nó cũng sẽ trở thành vũ khí giết người. Nhưng giờ, bọn họ cũng không cầm cỏ, mà là vũ khí!
Thế mà chúng lại bị chém gãy dễ dàng như vậy?
Lục Phong lập tức nhìn trúng thanh kiếm kia.
Nói thật, thực lực của Trần Đức cũng chỉ chưa đến Linh Căn trung kỳ mà thôi. Nhiêu đấy hoàn toàn chẳng đáng là gì trong Côn Luân Hư. Ở trong mắt Lục Phong thì vẫn quá yếu.
Một quyền, một chưởng của ông ta là có thể lập tức giết chết anh rồi.
Ông ta chưa ra tay một là vì chưa thấy hứng thú, hai là muốn xem thử ở thế tục có người nào có tư chất cao không. Nếu có thì có thể dẫn về học viện Vô Song. Đó tuyệt đối là một công lớn với ông ta!
Nhưng giờ, ông ta đã nhìn trúng thanh kiếm kia.
Lòng tham giống như một cơn sóng thần, quay cuồng trong lòng ông ta.
Đầu óc của 40 50 võ giả phía trước gần như đều chết máy, mất đi khă năng tự hỏi. Cảnh tượng trước mắt giống như một cơn ác mộng đáng sợ!
Bọn họ không phải Lục Phong nên chẳng có sức mạnh và ánh mắt biết nhìn hàng như ông ta. Thế nên, họ hoàn toàn không hiểu tại sao lại thế, cũng không biết Trần Đức đã chém gãy vũ khí của mình như thế nào.
Nếu... nếu ban nãy không phải chém vào vũ khí, mà là vào đầu họ. Vậy... vậy thì giờ thứ rớt trên mặt đất có phải sẽ là đầu của họ không?
Vừa nghĩ đến đó, họ lập tức như rơi vào hầm băng, cơ thể cứng ngắc, vẻ mặt hết sức khó coi như bị thần chết vẫy gọi, tim gan run rẩy.
"Nhóc con, chết đi!"
Bỗng dưng, không gian phát ra tiếng ù ù như có một con quái vật rớt xuống. Chỉ thấy, Thành Cực An cầm đầu gậy ba - toong dùng sức rút ra, một thanh đao bỗng xuất hiện chiếu sáng cả nhà thờ tổ. Ngay sau đó, mũi đao đâm về phía Trần Đức và chỉ cách gáy anh khoảng 3cm!
"Keng!"
Ánh đao lóe lên, thoáng chốc đã đâm thẳng về phía Trần Đức.
Tốc độ của Thành Cực An thật sự quá nhanh!
Cả quá trình rút đao, đâm ra chỉ chưa đến 0,1 giây.
Ông ta đã dùng hết sức mạnh để ra tay!
Khoảnh khắc ấy, một cỗ sức ép như biển rộng chợt bùng nổ bao phủ mọi người, khiến họ lập tức khó thở. Người gần nhất thoáng cái đã bị chấn cho lùi lại mấy chục bước.
"Mạnh thật!"
Giờ phút này, mọi người trong nhà họ Kỳ mới hiểu được cái gì mới là cao thủ đỉnh cấp chân chính. Rõ ràng một đao này không có nhằm vào họ, nhưng sát khí kia lại khiến họ cảm thấy kinh ngạc, sợ hãi như bị một đám thần chết bủa vây.