Chu Hồng Vận hoảng sợ phát hiện sức mạnh hơn 10 tấn của mình ở trong tay Trần Bát Hoang như là một giọt nước rơi vào trong biển rộng, hoàn toàn không bắn lên nổi chút bọt sóng nào!
Trong lòng Chu Hồng Vận hoảng sợ, vẻ mặt lập tức thay đổi.
"Ông già kia, ông, có thể đi chết được rồi!"
Lúc này, khi mọi người thấy Trần Đức xuất hiện thì anh bỗng giơ lên nắm tay trông rất bình thường của mình, đập thẳng về phía trước.
Một quyền này cực kỳ kỳ lạ, giống như là nhìn thấy được, lại như chẳng thể thấy gì. Rõ ràng chỉ là một quyền, nhưng giờ phút này lại nổ đùng đùng như sấm đánh.
"Ầm, ầm!"
Nắm tay của Trần Đức xẹt qua không khí gây nên từng tiếng ầm ĩ như sấm nổ vang lên bên tai.
Trên thực tế, đó là do sức mạnh của Trần Đức quá lớn nên khi anh đánh ra một quyền, không gian nơi đây đã bị chèn ép đến biến hình, nắm tay ma sát với không khí khiến nó như sắp sụp đổ.
Sự ma sát ấy giống như hai đám mây khổng lồ va vào nhau, không những có tiếng sấm mà mọi người còn... còn thấy được tia lửa văng khắp nơi!
Đúng vậy, đó là tia lửa sinh ra do ma sát với không gian!
Thật đáng sợ!
Giờ phút này, ngay cả Lục Phong vẫn nhắm mắt, vân vê hai viên bi sắt ngồi ở chính giữa nhà thờ cũng không nhịn được mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào một quyền đáng sợ kia.
Khi nắm tay đến gần và phóng đại trong mắt Chu Hồng Vận, ông ta vẫn ngơ ngác. Lúc này, đừng nói là chống lại, ngay cả đứng thẳng thôi cũng khó nữa là.
Ông ta giống như một con thỏ gặp phải chó sói, hổ báo trông cực kỳ khủng bố. Ở trong mắt Chu Hồng Vận, một quyền kia của Trần Bát Hoang như bao phủ khắp đất trời, lật đổ cả núi sông.
Nắm đấm ấy còn không có đập xuống, Chu Hồng Vận đã cảm thấy như sắp chết. Ở trước mặt một sức mạnh khủng bố như vậy thì ông ta nào còn có can đảm tránh đi hay chống lại chứ?
Chẳng mấy chốc, một quyền của Trần Đức đã đập xuống.
"Bốp!"
Chu Hồng Vận bay ngược ra sau, giờ đây, cơ thể nặng nề của ông ta như một cọng cỏ bị nhổ lên lập tức bay lên, hình thành một đường cong trên không. Sau đó, ầm một tiếng, rớt xuống dưới chân Thành Cực An.
Chết!
Cơ thể Chu Hồng Vận gần như đã bị biến hình, lồng ngực lõm xuống, xuất hiện một lỗ máu. Khi ông ta rớt xuống đất, cả sàn nhà cũng nứt ra hình thành từng cái khe lan ra xung quanh, mặt đất cũng hơi lõm xuống, cuốn lên bụi bặm.
Thành Cực An chống gậy ba - toong, ngơ ngác nhìn Chu Hồng Vận.
Ông ta ngớ người, choáng váng!
Là gia chủ của một trong hai gia tộc lớn ở Vân Bắc, ông ta và Chu Hồng Vận khá là thân thiết, hơn nữa còn là bạn, là anh em thường xuyên nhậu nhẹt với nhau.
Thế nên, họ đều rất hiểu thực lực của nhau.
Chu Hồng Vận chính là cao thủ Linh Căn sơ kỳ!
Trong cả Vân Bắc thì thực lực của ông ta cũng phải xếp trong top 5!
Thế nhưng... nhưng... nhưng con mẹ nó lại không đỡ nổi một chiêu của Trần Bát Hoang?
Thậm chí, ngay cả can đảm chống lại, cơ hội hay thời cơ cũng không có?
Trần Bát Hoang chỉ dùng một quyền để lấy mạng Chu Hồng Vận?
Mà một quyền ấy trông còn rất rất bình thường và nhẹ nhàng!
Nói thật, tuy là Thành Cực An cũng không thể làm được điều đó dù có là 1 phần ngàn, 1 phần chục ngàn hay trăm ngàn!
Thành Cực An bối rối, bàn tay cầm gây ba - toong và ánh mắt đều khẽ run.
Sáu bảy mươi năm nay, đây là lần đầu tiên ông ta kinh ngạc, hoảng sợ đến thế.
Trần Bát Hoang chẳng qua chỉ mới hai mươi mấy tuổi mà thôi!
Là một võ giả trong thế tục, ở cái tuổi ấy lại đạt tới cảnh giới Linh Căn kỳ?
Mẹ kiếp, điều này... thật sự là quá biến thái!
"Cậu Trần!"
"Cậu Trần, cậu trâu bò ghê!"
Lúc này, Kỳ Hàn, Kỳ Hồng, Chu Hồng Diễu cũng chạy từ ngoài vào. Họ cùng Trần Đức đi đến đây, nhìn thấy cảnh ấy thì cũng chấn động, hoảng sợ, kích động không thôi.
Nhưng, lại càng khó tin!
Trong đền thờ to lớn của nhà họ Kỳ chợt chìm trong im lặng.
Cả đám người đều trợn mắt há hốc mồm, ngơ ngác nhìn Chu Hồng Vận chết ngắc, cả người biến hình nằm trong vũng máu trên mặt đất. Họ cảm thấy cảnh tượng trước mắt như một giấc mơ.
Mọi người đều biết, Chu Hồng Vận có thể lên làm gia chủ nhà họ Chu không phải vì ông ta tài hoa giỏi giang, có khả năng lãnh đạo. Mà là vì thực lực, trước mắt thì ông ta chính là người mạnh nhất trong gia tộc!
Mà ông ta lại cứ thế chết đi!
Bị một quyền đánh chết, hỏi sao người ta không kinh ngạc, hoảng sợ cho được?
Cả đền thờ, chắc chỉ còn Trần Đức và Lục Phong của Côn Luân Hư là bình tĩnh, hờ hững như không. Ngoài ra thì ai cũng hoảng sợ đến cùng cực.
"Gia chủ đã chết?"
"Trần Bát Hoang giết gia chủ rồi!"
"Giết cậu ta!"
Sau giây phút yên tĩnh ngắn ngủi, đám người bên ngoài đi theo Chu Hồng Vận đến đều điên cuồng. Tên dẫn đầu là một người cảnh giới Long Tượng kỳ đỉnh phong, khoảng 60 tuổi. Ông ta rút thanh đao bên hông ra, rống lên.
Cùng lúc đó, bên ngoài đền thờ bỗng xuất hiện hơn 30 võ giả, hầu như ai cũng là cao thủ Long Tượng kỳ!
Đội hình cỡ đó gần như là con bài chưa lật của nhà họ Chu!
Vì trả thù cho con trai, lần này có thể nói Chu Hồng Vận đã đào rỗng nhà họ Chu!
Ông lão Long Tượng kỳ đỉnh phong kia dẫn hơn 30 võ giả giống như một con sóng thần xông về phía Trần Đức.
"Người nhà họ Thành bắt tay với nhà họ Chu giết Trần Bát Hoang cho tôi!", Thành Cực An giơ gậy lên, thừa dịp lúc này cũng ra lệnh, tàn nhẫn, âm u nói: "Diệt nhà họ Kỳ, không được bỏ qua bất cứ tên nào!"
Bên ngoài, 19 cao thủ đi theo Thành Cực An đến lập tức hành động, từng bước từng bước áp sát Trần Đức và đền thờ của nhà họ Kỳ cùng với hơn 30 người nhà họ Chu.
Bốn năm mươi tên võ giả kia tụ tập lại với nhau tạo nên khí thế rào rạt giống như thần chết, sát khí vờn quanh trong không khí gây nên từng cơn sóng gợn. Đây gần như là thực lực mạnh của Vân Bắc, dù là bất cứ ai trong ba thành phố nơi đây cũng không thể chống lại được!
"Keng!"
"Choang!"
Mấy chục loại vũ khí khác nhau được rút ra từ trong tay họ, sát khí lạnh buốt, giây tiếp theo đã xông thẳng vào đền thờ. Hầu như ai cũng nhằm vào một mình Trần Đức!
Vì...