Bát Gia Tái Thế

Chương 475: Chương 475: Chết hết!




Còn Trần Đức vẫn còn ở trong phế tích đại đường nhà họ Lục, anh thu hồi kiếm Long Ngâm, đưa mắt nhìn về phía Chương Hằng.

Lúc này,

Chương Hằng đã sớm ngây người ra,

Đôi mắt không còn vẻ kiêu ngạo, cuồng vọng và tự tin như trước đó, trong hai phút ngắn ngủi hắn ta đã hoàn toàn sụp đổ.

Thứ còn sót lại trong lòng chỉ có bóng hình cao lớn vô cùng khuếch đại của Trần Bát Hoang,

Trong nháy mắt khi Trần Đức đưa mắt nhìn hắn ta, hắn ta giống như nhìn thấy quỷ vậy, cơ thể co rút, khí huyết dâng trào, hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng chảy máu!

Sau đó,

Chương Hằng,

Chết!

Bị Trần Đức hù chết!

Đến đây, sáu vị thái thượng trưởng lão và võ giả thế hệ trẻ hùng mạnh nhất của nhà họ Chương đã hoàn toàn biến mất khỏi thế gian, chết đến mức không thể chết lại!

Với sức của một mình Trần Đức, anh cố gắng xoay chuyển tình thế, chém chết toàn bộ bọn họ!

Từ trên xuống dưới nhà họ Lục dù là Lục Lâm Khai còn sống hay người theo ông ta, hoặc là Bộ Kinh Phong, Lục Thư Tuyết, còn có người đi theo Lục Thư Tuyết.

Lúc này, toàn bộ chìm vào yên tĩnh.

Toàn bộ nhà họ Lục yên lặng, thậm chí có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Không một ai nói chuyện.

Bởi vì,

Bọn họ thật sự không biết nói cái gì cho phải,

Hoặc nói,

Đầu óc đã sớm bị Trần Đức chấn động đến mơ hồ, vậy nên không còn có thể suy nghĩ nổi, cũng không nói được gì, chỉ có đứng đực ra như pho tượng mới có thể bày ra hoảng sợ trong nội tâm bọn họ lúc này.

Ai ngờ đâu kết quả thành như vậy?

Trời ơi!

Đây chính là sáu vị thái thượng trưởng lão của nhà họ Chương đấy, sáu người mạnh nhất nhà họ Chương tuổi tác bình quân cũng một trăm ba mươi một trăm bốn mươi!

Vậy mà bọn họ lại thua!

Thua một cách thảm hại!

Đối mặt với người kinh khủng như vậy, nhà họ Lục… lấy gì để chống lại?

Cho dù là chính mắt thấy được, đích thân trải qua, nhưng mọi người cũng khó mà tiếp nhận thực tế như vậy, tình cảnh này giống như đang mơ vậy!

Những người ủng hộ Lục Lâm Khai đều run sợ kinh hãi, sắc mặt hoảng loạn muốn chạy trốn, nhưng ngay cả dũng khí chạy trốn cũng không có, bọn họ chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, đứng không vững.

“Côn Luân Hư sắp đổi trời rồi…”

Trong những người này, chỉ có một mình Bộ Kinh Phong ý thức được sự diệt vọng của các thái thượng trưởng lão nhà họ Chương sẽ khiến cho Côn Luân Hư xảy ra trận gột rửa lớn.

Đồng thời,

Ba chữ Trần Bát Hoang sẽ truyền đến tai những gia tộc kia với tốc độ nhanh nhất!

Côn Luân Hư sẽ thay đổi vì anh!



Trần Đức không để ý đến kinh ngạc và khác biệt của những người này,

Trong quá khứ khi còn làm sát thủ và làm quân nhân, không biết anh đã trải qua bao nhiêu cảnh tượng như vậy, từ lâu đã không còn thấy quái lạ,

Trần Đức bình thản đi tới trước mặt Lục Thư Tuyết, anh nhẹ nhàng nói: “Lời tôi từng hứa đã làm được rồi, nhà họ Lục… chắc không cần tôi ra tay nữa chứ?”

Lục Thư Tuyết giật mình, từ trong mê man lấy lại tinh thần, cô ta theo bản năng gật đầu: “Anh Trần, cảm… cảm ơn anh, ân tình như vậy, quả thật Thư Tuyết không biết báo đáp như thế nào!”

Lục Thư Tuyết cắn môi đỏ mọng,

Cô ta rất muốn nói lấy thân báo đáp.

Đáng tiếc là cô ta không dám.

Quả thật Trần Đức quá ưu tú, ưu tú đến mức cô ta chỉ có thể ngửa mặt trông lên, thậm chỉ ngay cả nhìn lên cũng chưa chắc nhìn thấy bóng lưng anh.

Người đàn ông như vậy sẽ để ý đến cô ta sao?

Cô ta không tự tin.

“Nếu quả thật muốn cảm ơn tôi, vậy thì tặng rượu ngon nhất nhà các cô cho tôi đi”, khóe miệng Trần Đức khẽ nhếch lên dịu dàng, khiến người ta thoải mái như đứng trong gió xuân.

Lục Thư Tuyết trong lòng đang căng thẳng, bởi vì nụ cười này mà thoải mái hơn rất nhiều, cô ta vội vàng nói: “Được, Thư Tuyết đi chuẩn bị ngay!”

“Không vội, cô cứ xử lý xong chuyện rồi hẵng nói”, Trần Đức nhắc nhở.

Trước mắt,

Nhà họ Lục còn có một đống rối rắm đang bày ra.

Sống chết của Lục Lâm Khai và những người đi theo ông ta đều đang chờ cô ta xử lý.

“Ừ!”

Tiếp theo, Lục Thư Tuyết có thể nói là sấm rền gió cuốn, lần đầu tiên cô ta cho thấy năng lực quản lý dọa người, trước hết là giải cứu những người đã ủng hộ mình.

Sau đó, chém chết toàn bộ Lục Lâm Khai và mấy nhân vật nòng cốt bên cạnh ông ta ngay trước mặt mọi người.

Phần còn lại nên chèn ép thì cứ chèn ép, nên lôi kéo thì lôi kéo.

Có sức mạnh chấn nhiếp của Trần Đức, đương nhiên không ai dám phản kháng, tất cả đều thuận buồm xuôi gió, không có chút trở ngại.

Rất nhanh,

Cô ta hoàn toàn nắm trong tay nhà họ Lục.

Trần Đức cũng không rời khỏi nhà họ Lục gấp, sau trận chiến ấy, anh chọn bế quan tạm thời, đây là trận chiến đầu tiên khi anh đạt đến Linh Hải kỳ, cũng là lần đầu tiên cảm nhận được sự kinh khủng của lực bộc phát năm mươi triệu tấn!

Còn Bộ Kinh Phong thì đã rời đi, hắn ta phải về báo cho gia tộc đầu tiên về biến cố nhà họ Chương, đồng thời lựa chọn hành động với nhà đó!

Dù sao thì,

Thân là gia tộc của Côn Luân Hư, bí mật của nhà họ Chương có thể nói là cực kỳ phong phú,

Ai bóc lột trước thì người đó sẽ giành được tài nguyên tốt nhất.

Nhà họ Bộ có thể bỏ qua sao?

Nửa ngày trôi qua, cuối cùng Trần Đức đã xuất quan, trải qua trận chiến này, anh đã hoàn toàn nắm bắt chính xác sức mạnh đáng sợ của bản thân, có thể tùy ý thao túng và điều khiển nó.

Anh vẫn chưa rời khỏi nhà họ Lục, giúp người giúp đến cùng, sau khi nhận được mấy vò rượu Lục Thư Tuyết đưa tới, anh lại luyện chế ra một ít đan dược, giúp những người ủng hộ Lục Thư Tuyết trị thương.

Đến đây, chuyện của nhà họ Lục đã hoàn toàn kết thúc,

Nhưng Trần Đức vẫn chưa rời đi, người của nhà họ Lục quá nhiệt tình, bọn họ tổ chức một buổi dạ tiệc, rượu ngon món ngon phục vụ Trần Đức rất thoải mái, đồng thời thỉnh cầu anh truyền thụ Lục Thư Tuyết một vài tâm đắc tu luyện võ.

Trần Đức vốn muốn từ chối, dù sao thời gian của anh không nhiều, lại còn phải chạy tới học viện Vô Song, anh không muốn lãng phí quá lâu.

Nhưng lúc này, đột nhiên trong đầu anh truyền tới giọng nói của Linh Lung:

“Trần Đức, đồng ý cô ta đi, cô gái này không tầm thường đâu…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.