"Ông muốn chết trước sao? Vậy để tôi giúp ông toại nguyện!"
Ai cũng không ngờ tới câu nói này vừa vang lên Trần Đức liền hành động!
Tốc độ của anh thực sự rất nhanh, không hề thi triển bất kỳ võ kỹ thân pháp nào mà chỉ dựa vào tốc độ, sức mạnh và linh khí của chính mình!
Nhanh!
Nhanh đến mức không có chút bóng dáng nào, thậm chí cả dư ảnh mờ nhạt hay tiếng gió động cũng không, một người đang sống sờ sờ giống như đột nhiên biến mất không còn tăm tích!
Nhưng thời gian biến mất chỉ là một khoảnh khắc.
Sau 1/20 giây bóng dáng Trần Đức bỗng nhiên xuất hiện từ hư không, anh mang theo nụ cười cay nghiệt và gian tà xuất hiện trước người Chương Phá Long!
Chương Phá Long đứng tại chỗ, thời điểm Trần Đức xuất hiện, đồng tử của ông ta đột nhiên co rút, sau đó lại phóng lớn, ngày càng giãn to tới cực điểm.
Đồng thời da đầu đột ngột dâng lên một trận tê dại.
Ông ta năm nay một trăm bốn mươi sáu tuổi, nói cách khác, ông ta đã sống một trăm bốn mươi sáu năm, trong một trăm bốn mươi sáu năm này, số tu võ giả ông ta giết lên tới hàng vạn người, cùng ông ta giao chiến nói thế nào cũng hàng trăm nghìn, nhưng ông ta chưa từng thấy người nào có tốc độ nhanh như vậy.
Nhanh đến mức một cao thủ Linh Hải kỳ đỉnh phong như ông ta dù đã dồn toàn lực khoá chặt và nhìn chăm chăm vẫn không nắm bắt được chuyển động nhỏ nhất của đối phương!
Trần Bát Hoang chắc chắn là người nhanh nhất mà ông ta từng gặp.
Không có thứ hai!
Đợi khi định thần lại, Trần Bát Hoang đã đứng trước mặt ông ta, gần trong gang tấc, không chỉ vậy ông ta còn thấy nắm đấm của anh đang lao tới, khoảng cách chưa tới mười centimet, hơn nữa nó đang không ngừng tiếp cận, phóng đại với linh khí xao động, khiến cho không gian vặn vẹo, run rẩy, nứt ra một kẽ hở!
Trái tim Chương Phá Long đập lệch một nhịp, nỗi sợ hãi bất an và hơi thở tử vong chực chờ hoàn toàn bao trùm lấy ông ta như một đám mây đen!
Ông ta hé môi muốn nói gì đó nhưng lại bị Trần Đức cướp lời: "Lão già khốn kiếp, giờ ông đã biết là ai đã cho tôi tự tin và nó đến từ đâu chưa?"
Chương Phá Long chưa kịp nói thì một âm thanh bị bóp nghẹt truyền tới, cơ thể ông ta bất ngờ run lên, sau đó bắn ngược ra ngoài giống như Chương Hằng, cơ thể lộn vòng trong không trung cao tới ba bốn mét.
"Bang!"
Giây tiếp theo mọi người một lần nữa nghe được một loạt tiếng nổ và nhìn thấy rõ ràng Chương Phá Long, người vẫn đang bắn ngược ra kia bỗng nhiên nổ tung, trong cơ thể ông ta giống như có một quả bom phát nổ, trong chớp mắt đột nhiên tách lìa thành một khối máu!
Máu tươi từ trên trời tưới xuống như một cơn mưa xối xả, rơi xuống cơ thể của một số người và mặt đất.
Không còn cả cặn xương!
Trong vài giây ngắn ngủi Chương Phá Long đã thực sự tiêu tan, đến thi thể xưong cốt cũng không còn lấy một mẩu mà biến thành một vũng tương nát!
Trong trường hợp không vận dụng Cửu Trọng Cực Ảnh, một quyền dồn toàn lực của Trần Đức bao hàm lực chiến đấu, sức bùng nổ lên tới năm mươi triệu tấn, không hề có chút thấp thỏm nào mà bóp chết đối phương trong chớp mắt!
Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại thì Trần Đức đã không chút chần chừ một lần nữa ra tay, kiếm Long Ngâm xuất hiện trong tay, cả người vụt qua như một bóng ma, lao thẳng về phía năm vị thái thượng trưởng lão vẫn đang chìm ngập trong hỗn loạn và chấn động kia.
"Cẩn thận!"
Một người trong số đó nhanh chónh chú ý tới rồi quát lớn một tiếng đưa ra cảnh báo, với kinh nghiệm giao chiến phong phú của mình, bốn vị thái thượng trưởng lão còn lại đột nhiên hoàn hồn, nâng cao 120% cảnh giác, đồng thời trong tay mỗi người cũng xuất hiện một loại vũ khí!
Gậy, đao, kiếm, rìu và móng vuốt!
Họ quả thực không dám tin một màn trước mắt này, như thể một cơn sóng thần cấp một trăm đang xô bờ, họ kinh hãi, tuyệt vọng bủa vây con tim họ!
Chỉ vẻn vẹn một hiệp đã trực tiếp đập gãy vũ khí đi cùng bọn họ trăm năm qua!
Như vậy còn đánh thế nào?
Sau một trận giao tranh ngắn ngủi, bọn họ đã hoàn toàn cảm nhận được sự khủng khiếp của người đàn ông trẻ tuổi này, cho dù năm người bọn họ liên kết lại cũng không phải là đối thủ của anh!
Trong lòng họ rung chuyển như có cơn động đất 10 độ richter, chưa bao giờ nghĩ rằng Côn Luân Hư sẽ xuất hiện một thanh niên mạnh mẽ bậc này.
Một Âu Dã Tư Linh thứ hai!
Chơi lại thế nào được?
Khiếp sợ cùng kinh hoàng!
"Chạy, tách ra chạy đi!"
Không biết ai trong số năm người hét lên một tiếng này, đồng thời họ không chút do dự lùi ngược lại về năm hướng khác nhau mà tháo chạy!
Bọn họ biết với thực lực của Trần Bát Hoang, không có khả năng tất cả có thể nguyên vẹn rút lui!
Chỉ có tách ra chạy mới hy vọng có người trốn thoát được!
"Chạy?"
Ánh mắt Trần Đức ngưng tụ, anh tăng tốc độ đến cực hạn, toàn lực thi triển, thanh Long Ngâm trong tay gần như biến thành tia sáng mờ ảo, tia chớp rực rỡ chói mắt, tốc độ của nó thực sự quá nhanh, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người dường như kiếm Long Ngâm phân thành năm, hoá thành năm luồng ánh sáng gần như cùng một lúc bổ về phía cổ của năm vị thái thượng trưởng lão kia!
Năm người họ vừa sải một bước liền đồng thời cảm thấy sự ớn lạnh ở cổ.
Sau đó máu từ cổ họ giống như vòi nước hỏng van trào ra một cách điên cuồng, hơi thở sinh mệnh ít ỏi nhanh chóng trôi đi, góc độ Trần Đức ra tay quá lắt léo, một đòn chí mạng!
Một kiếm đó không chỉ chặt đứt cổ họng, động mạch, tế bào thần kinh mà còn có nguồn linh khí cuồng bạo đang xoay vần trong biển cả linh khí của họ, thậm chí là toàn bộ thần thức!
Cho dù bọn họ vận hành linh khí cũng không có cách nào ngăn cản dòng máu tươi đang tuôn trào ra kia.
Năm người càng chạy càng cạn kiệt, đi được vài bước thì đồng loạt ngã lăn xuống đất.