Bát Gia Tái Thế

Chương 473: Chương 473: Chương Phá Long




Muốn chết từng người hay một lượt?

"Lão tổ cứu con với!", Chương Hằng như bắt được tia hy vọng, sự sung sướng điên cuồng trào ra từ sâu trong mắt hắn, dưới sự giằng xé của cơn đau, hắn gần như quên mất việc mình còn dẫn theo sáu vị thái thượng trưởng lão tới.

Họ là sức mạnh hàng đầu của nhà họ Chương!

Tùy tiện lấy ra một người cũng đều sở hữu sức mạnh khủng bố, cho dù là người yếu nhất cũng cũng đã bước chân vào Linh Hải kỳ nhiều năm, không biết mạnh hơn Chương Hằng hắn gấp bao nhiêu lần!

"Ông ra lệnh cho tôi?", ánh mắt Trần Đức phút chốc chuyển dời nhìn hướng vị thái thượng trưởng lão đó.

"Đúng vậy!", vị thái thượng trưởng lão đó đáp với giọng điệu âm trầm: "Chương Phá Long tao ra lệnh cho mày lập tức buông Chương Hằng ra, như vậy tao còn có thể cho mày một cái chết toàn thây, nếu không Lục Thư Tuyết, Bộ Kinh Phong còn có toàn bộ trên dưới nhà họ Lục những kẻ ủng hộ mày và Lục Thư Tuyết đều sẽ vì quyết định của mày mà hoá thành bột phấn!"

Ông ta vừa dứt lời, năm vị thái thượng trưởng lão còn lại cũng bộc phát ra linh khí khủng bố.

Khoảnh khắc đó toàn bộ nhà họ Lục bị bao trùm lấy, tất cả mọi người đều bị họ khoá chặt.

Chỉ với sáu người đã đè ép toàn bộ nhà họ Lục tới thở dốc hồng hộc!

"Thình thịch!"

Có người chịu không nổi mà quỳ gục xuống, bọn trẻ trong sân rùng mình run rẩy, sắc mặt chúng trắng bệch hít thở không thông!

"Chương Phá Long... ông ta là Chương Phá Long, vậy năm người còn lại kia...", một ông già ngoài tám mươi của nhà họ Lục nghe đến ba chữ này liền lạnh sống lưng run cầm cập nói: "Sáu vị thái thượng trưởng lão... của nhà họ Chương, sáu đại sát nhân ma quỷ mấy chục năm trước! "

Sáu đại sát nhân ma quỷ!

Sáu người này mấy chục năm trước có thể nói là giết người không chớp mắt, số lượng người chết dưới tay bọn họ gần như chất thành núi thi thể!

Vào thời điểm đó sáu cái tên này đồng nghĩa với Ma vương!

"Trần Bát Hoang…buông hắn ta ra đi, có lẽ tôi còn có thể giữ một mạng cho anh!", Bộ Kinh Phong lúc này cũng không kìm được mở lời, là thành viên của một trong những gia tộc lớn tại Côn Luân Hư, hắn biết rõ sự tồn tại cấp bậc thái thượng trưởng lão này đáng sợ như thế nào.

Loại người này gần như là cột sống của cả một gia tộc, có thể giành được thứ hạng trên bảng Côn Luân Hư hay không còn tùy thuộc vào số lượng loại người này!

Mọi khi một người ra tay cũng đủ kinh động tám phương!

Mà hôm nay có tới sáu người!

"Đúng đó, ha ha.... Trần Bát Hoang à, mày tốt nhất hãy buông ông đây ra... nếu không kết cục của mày sẽ còn thảm hơn tao gấp vạn lần!", khoé miệng Chương Hằng vương đầy máu, nhe răng uy hiếp Trần Đức với giọng khản đặc.

Ánh mắt Trần Đức thờ ơ không trả lời Bộ Kinh Phong, đột nhiên hỏi:

"Chương Hằng, anh có biết vì sao mình vẫn sống được tới bây giờ không?"

"Hửm?"

Chương Hằng thoáng sững sờ, sau đó dường như hiểu ra được điều gì đó mà nhếch miệng cười hả hê, máu cũng theo đó ộc ra ngoài, hắn có chỗ dựa nên không lo ngại gì mà đáp: "Sợ, không tồi, mày sợ, mày biết các lão tổ mạnh mẽ nhường nào, mày đang sợ hãi, ha ha...Trần Bát Hoang, cuối cùng mày cũng chỉ là một kẻ hèn nhát mà thôi!"

"Đúng là một thứ ngu ngốc…"

Trần Đức lười phải liếc mắt tới Chương Hằng thêm nữa mà quay người nói với sáu lão già đã rụng răng tuổi trung bình phải tới một trăm hai mươi ở ngoài sảnh kia: "Cho anh sống là muốn để cho anh biết rằng việc mời sáu lão già chết tiệt kia tới nhằm trả thù tôi là quyết định ngu xuẩn tới mức nào".

Sau đó Trần Đức tiếp tục nhàn nhã nói với sáu người kia: "Sáu người các ông muốn chết lần lượt hay cùng nhau đây?"

Giọng nói thản nhiên từ tính của anh vang vọng khắp nhà họ Lục.

Một lần nữa trên dưới nhà họ Lục lại bị anh làm choáng váng.

Chỉ là tâm trạng lần này thay đổi nghiêng trời lệch đất so với trước đó.

Đúng, Trần Bát Hoang có thể gây ra thương tích nặng nề cho Chương Hằng quả thực khiến họ kinh ngạc đến khó tin, nhưng... nhưng muốn khiêu chiến với thái thượng trưởng lão của nhà họ Chương, hơn nữa còn là sáu người cũng có chút quá tự phụ rồi chăng?

"Ha...", Chương Hằng không kìm được bật cười, cho dù giờ phút này thân mang trọng thương hắn dứt khoát nằm đó cười châm chọc: "Ngu ngốc, tao đợi mày, đợi mày giết hết bọn họ đó".

"Ha ha, tên nhóc này đang nằm mơ giữa ban ngày à, còn muốn giết chết sáu vị thái thượng trưởng lão của nhà họ Chương?"

"Ngu dại chăng? Thực sự tưởng rằng đánh bại được Chương Hằng là rất lợi hại sao?"

"Ha ha, loại người này trẻ người nông nổi, chưa bị xã hội hung hăng vả mặt, nếu không làm sao có thể thốt ra những lời mất não như vậy?"

“…"

Những kẻ cậy nhờ Lục Lâm Khai trước đó rất lo lắng, nhưng sau khi ý thức được sự tồn tại của mấy người Chương Phá Long đã hoàn toàn thả lỏng tâm trí đang kéo căng, bao gồm cả bản thân Lục Lâm Khai cũng cười rét lạnh:

"Thật là mắc chứng hoang tưởng cmnr, người trẻ tuổi rất mạnh nhưng đáng tiếc, nên tự mình biết mình, Lục Thư Tuyết à, kẻ chống lưng mà cô tìm tới này sắp chết rồi, ha ha…"

Thân thể yêu kiều của Lục Thư Tuyết khẽ run không nói một lời, cô ta là người duy nhất trong số những người đang có mặt đặt niềm tin vào Trần Đức.

Cô ta không tin Trần Bát Hoang sẽ ngu xuẩn như vậy, nếu anh đã dám nói ra như vậy thì nhất định phải có lòng tin tuyệt đối!

"Nhóc con, mày dường như rất có tự tin, đối mặt với Chương Phá Long tao còn có năm vị anh em của tao vẫn tự tin như vậy. Lão già này rất muốn biết là ai đã cho cho mày sự tự tin đó?", giọng nói của Chương Phá Long vô cùng thâm trầm, thậm chí còn mang theo chút rung nhưng khí thế lại mạnh mẽ đến kinh người, sẽ không ai nghĩ rằng ông ta là một người tuổi tác đã cao.

Vừa nói ông ta vừa nhướng đôi mắt đục ngầu của mình và khóa chặt lấy Trần Đức, ông ta cho rằng chỉ cần người này có bất kỳ động tĩnh nào mình đều sẽ ngay lập tức phát giác ra và tung chiêu phản kích.

Chương Phá Long tiến lên trước một bước, một lần nữa lên tiếng:

"Dẫm chết mày cũng giống như nghiền nát một con kiến, không cần phải sáu người, một mình lão già này cũng đủ rồi!"

Chương Hằng ở một bên nghe vậy nghiến răng, trong mắt tràn ngập hưng phấn, mấy kẻ Lục Lâm Khai cũng vậy, họ kích động chờ đợi Chương Phá Long ra tay, cũng mong ngóng kết cục bi thảm của Trần Đức!

Với thực lực của một mình anh, thái thượng trưởng lão mạnh nhất của nhà họ Chương ra tay đủ để chống chọi với hai thậm chí là ba người trong số năm vị thái thượng trưởng lão còn lại.

Mà so sánh với Chương Hằng thì dù có mười kẻ như hắn cũng không phải là đối thủ của anh!

Loại lão quái vật siêu cấp hơn trăm tuổi này có gì giải quyết không nổi đây?

Chớp mắt giết chết tất cả!

Anh là bất khả chiến bại tại nơi này.

"Trần Bát Hoang, sao anh lại bướng bỉnh như...", Bộ Kinh Phong thở dài, ngay cả hắn ta khi đối mặt với Chương Phá Long cũng phải căng thẳng và đầy sợ sệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.