"Tôi đã phạm pháp, tôi sẵn sàng đi cùng đội trưởng Trương một chuyến, có điều..."
Trần Đức nói: "Giáo sư Khâu, ông vừa nói chúng tôi không cứu người. Nếu chúng tôi cứu sống được thì ông sẽ ăn phân ở trước mặt mọi người, có thật vậy không?"
“Tất nhiên là thật rồi!”, Khâu Kiệt bất giác đáp. Ngay khi nói xong, hắn bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, tại sao Trần Đức đột nhiên lại hỏi chuyện này?
Lẽ nào tên này thật sự cứu sống cô bé kia rồi?
Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!
Lúc đó, chuông báo vang lên, hắn và tất cả các bác sĩ khác đã cố gắng hết sức để cứu vãn tình thế nhưng cuối cùng, ca mổ vẫn không thể tiến hành đến cùng.
Tất cả bọn họ đều đã cố gắng hết mình rồi, bao gồm hắn cũng đã sử dụng hết tất cả kỹ năng.
Khâu Kiệt làm bác sĩ đã hơn hai mươi năm, trong suốt hai mươi năm qua hắn đã thực hiện hàng trăm ca phẫu thuật, có thể nói là kinh nghiệm đầy mình.
Các giấy báo tử mà hắn đưa ra, tất cả đều tử vong trong thời gian hắn dự tính, không có ngoại lệ.
Lần này, hắn cũng không tin Tử Hàm có thể sống sót!
Nghĩ đến đây, Khâu Kiệt lấy lại tự tin, dù sao đi nữa hắn cũng là một bác sĩ lâu năm, người mà hắn không cứu được người thì làm sao có người cứu được?
Kỹ năng y khoa của hắn thì không có gì phải nghi ngờ!
Sau đó...
Hắn cười chế nhạo: "Này nhóc, câu đó là tao nói đấy, nếu mày có thể cứu sống cô bé đó thì tao sẽ ăn phân trước mặt mọi người, quyết không nuốt lời”.
"Quyền uy của tao, không phải ai cũng có thể chất vấn, mày muốn dọa tao?"
Khi Khâu Kiệt nói những lời này, ngay cả những bác sĩ đang đứng phía sau hắn cũng cảm thấy như vậy.
Tuy rằng người này nhân phẩm không ra gì, nhưng y thuật thì không thể chê được, nếu không hắn kiêu ngạo như vậy, viện trưởng đã trục xuất hắn từ lâu rồi.
Chỉ có Hồ Dương, Liễu Như Nguyệt và hai y tá phía sau là tỏ vẻ kỳ quái, nhất thời cứng họng, không biết nên nói gì mới phải.
Nhìn thấy bộ dạng huênh hoang của Khâu Kiệt, bọn họ bỗng nhiên có chút mong đợi được xem cảnh tượng người này ăn phân đến lạ...
Loại người này lẽ ra phải được xử lý từ lâu rồi.
Trần Đức bước sang một bên và nói: "Nếu ông không tin, ông có thể tự mình vào xem thử".
"Haha, còn cần phải xem sao?"
Khâu Kiệt vô cùng tự phụ, để chứng tỏ uy quyền của mình, hắn nói: "Nếu như mày đã muốn tao xem, vậy thì không chỉ mình tao xem, tao muốn dẫn theo hai bác sĩ và chọn thêm hai người ở kia vào chứng kiến nữa".
“Tùy”, Trần Đức không quan tâm, càng có nhiều người thì càng có thể khiến tên này mất mặt.
"Được!"
Khâu Kiệt chọn hai bác sĩ, sau đó tùy ý chỉ vào hai người bên ngoài khu vực bị bao vây này.
Đội trưởng Trương liếc mắt nhìn người canh gác ở đó, bảo cho hai người kia đi qua.
Sau đó, dưới sự dẫn dắt của Khâu Kiệt, đội trưởng Trương và hai bác sĩ cũng với hai người nhà của bệnh nhân bước vào phòng phẫu thuật.
Vừa bước vào đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc.
Cái này là còn sót lại từ lần dọn dẹp lúc nãy.
Khâu Kiệt cực kỳ kiêu ngạo, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện Tử Hàm sẽ được cứu sống, trong thâm tâm của hắn, cô bé đó nhất định sẽ chết!
Vì vậy, hắn thậm chí còn không thèm nhìn về phía đó, đứng quay lưng lại với phòng phẫu thuật rồi nói với mọi người: "Mọi người đã thấy chưa? Dù là monitor hay các dụng cụ thiết bị khác, tất cả đều đã tắt".
Nghe vậy, tất cả mọi người đều nhìn về phía phòng phẫu thuật, monitor và các chỉ số trên đó đều hiện màu xanh.
Điện tâm đồ hiện sóng rõ ràng, nhịp cao nhịp thấp chuyển động đều đều.
Hình ảnh này, chỉ cần là người bình thường đều biết nó có ý nghĩa gì.
Sắc mặt của những người đó cực kỳ cổ quái.
Nhìn vẻ mặt tự mãn của Khâu Kiệt, giống như đang nhìn một kẻ ngốc.
“Giáo sư Khâu, ông có chắc cô bé đó đã chết không?”, đội trưởng Trương hỏi.
"Đương nhiên...", Khâu Kiệt chưa kịp nói hết câu thì đã kịp nhận thấy đội trưởng Trương và hai bác sĩ có gì đó không đúng, hắn bất giác quay đầu lại nhìn các thiết bị trong phòng mổ.
Trong phút chốc, những lời hắn chưa nói ra liền trôi ngược lại vào trong.
Hắn không dám tin vào mắt mình, nhìn chằm chằm cảnh tượng này.
Tất cả các dụng cụ máy móc đều đang sáng trưng!
Hơn nữa toàn bộ đều hoạt động bình thường, không có gì khác lạ!
Trong phòng phẫu thuật, máy móc thiết bị đều đang nhấp nháy ánh sáng xanh.
Màu xanh lá cây tượng trưng cho sự sống.
Là một giáo sư y khoa, hơn nữa còn là một giáo sư y khoa ở tuổi bốn mươi, sao Khâu Kiệt có thể không hiểu những tia sáng này tượng trưng cho điều gì.
"Không thể nào!"
"Tuyệt đối không thể nào!"
Khâu Kiệt chạy đến trước thiết bị monitor kia, cẩn thận xem xét các chỉ số khác nhau trên đó, rồi lại đi đến bên cạnh Tử Hàm để kiểm tra tình trạng sức khỏe của cô bé bằng các thủ pháp chuyên nghiệp.
Tất cả trạng thái đều nói cho hắn biết.
Cô bé chưa chết!
Hơn nữa phẫu thuật đã thành công.
Các chỉ số ổn định đến mức không thể ổn định hơn!
"Chuyện này sao có thể...", Khâu Kiệt không dám tin, lẽ nào nam thanh niên kia thật sự có thể kéo cô bé từ quỷ môn quan trở về sao?
Không chỉ hắn mà hai bác sĩ khác cũng không thể tin được.
Bọn họ đã đích thân tham gia vào ca phẫu thuật cho cô bé, khi tất cả các cơ quan của cô bé có dấu hiệu suy kiệt.
Trong tình huống này, cho dù thần thánh có đến cũng không cứu được.
Hai người nhà của bệnh nhân không hiểu thiết bị máy móc thể hiện điều gì nhưng họ cũng biết bé gái trên giường bệnh không có chuyện gì.
Sắc mặt đội trưởng Trương hơi đanh lại, sự tin tưởng của ông ta đối với Khâu Kiệt nhanh chóng giảm xuống: "Giáo sư Khâu, ông giải thích đi".
“Chắc chắn là do tôi cứu sống!”, Khâu Kiệt không tin Trần Đức đã cứu Tử Hàm: “Ca phẫu thuật của chúng tôi hẳn đã thành công rồi, chỉ là thiết bị máy móc lúc đó bị trục trặc!”
"Không sai, nhất định là như vậy."
Hắn càng thêm chắc chắn với suy nghĩ của mình, một kẻ ngoài ngành dựa vào cái gì mà có thể cứu người, nhất định lúc đó bọn họ đã phán đoán sai.
“Mọi người ra ngoài đi, Tử Hàm cần phải nghỉ ngơi”, Trần Đức lạnh lùng nói, trong phòng mổ có quá nhiều người, anh không muốn quấy nhiễu Tử Hàm.
“Mọi chuyện đã được xác nhận, chúng ta ra ngoài thôi”, đội trưởng Trương cũng nói.
Mọi người không thể không rời khỏi phòng phẫu thuật.
“Tình hình thế nào?”, bác sĩ đang đợi ngoài cửa hỏi.
“Còn sống, cô bé thực sự sống lại rồi”, một bác sĩ kể lại tình hình bên trong.