Pha cho mình một chén trà xong, Tống Thiên Vũ mới thủng thẳng: “Bát Hoang, tôi gọi cậu đến đây là muốn nói với cậu, những ngày còn lại này cậu nhất định phải bảo vệ Ngữ Yên”.
“Hửm?”
Trần Đức cau mày, ý thực được sự việc có vẻ nghiêm trọng, nếu không Tống Thiên Vũ cũng không cần gọi riêng anh đến nói những lời này.
“Chủ tịch Tống, gần đây xảy ra chuyện gì à?”
Tống Thiên Vũ thận trọng gật đầu thở dài: “Có vài việc vốn là bí mật nội bộ của tập đoàn, không thể tùy tiện nói với người ngoài”.
“Nhưng mà, giờ tôi có nói cho cậu biết cũng không sao”.
“Trước đây, tập đoàn dược chúng tôi đã tình cờ nghiên cứu ra một loại thuốc sinh hóa, nguyện vọng ban đầu của chúng tôi vốn là nghiên cứu kháng thể một loại virus, thế nhưng lúc thử nghiệm thuốc, phát hiện thực ra nó là thuốc độc”.
“Có nói nữa chắc cậu cũng không hiểu, nói chung, loại thuốc này nếu tiêm vào cơ thể động vật sẽ sản sinh ra một loại virus truyền nhiễm, virus này lây lan cực nhanh, có thể lây qua không khí”.
“Nói cách khác, chỉ cần hai người đứng đối diện nhau, virus có thể theo hơi thở của người này lây lan sang người kia”.
“Một khi bị nhiễm, chỉ trong vòng một ngày sẽ chết”.
Nói đến đây, đôi mắt Tống Thiên Vũ trở nên đăm chiêu, sâu trong đáy mắt thoáng qua một tia đau thương.
Vì loại thuốc đó mà đã có ba nhà khoa học hy sinh khi tuổi vẫn còn trẻ.
Tuy ông đã bồi thường hết khả năng, nhưng trong lòng vẫn vô cùng khó chịu.
“Loại thuốc này, chúng tôi tạm gọi nó là H2, lúc tôi phát hiện virus đã đình chỉ nghiên cứu ngay lập tức”.
“Vậy nhưng trong nội bộ tập đoàn lại xảy ra vấn đề, tin này không biết vì sao lại lọt ra ngoài, mười ngày trước tôi nhận được một lá thư đe dọa, bắt tôi giao phương thức điều chế H2 ra”.
“Phương thức điều chế H2 hiện tại chỉ có hai người biết, một người là tôi”.
“Người kia là Tống Ngữ Yên?”, Trần Đức hỏi.
“Ừ”, Tống Thiên Vũ gật đầu.
“Sao cô ấy lại biết được?”, Trần Đức nghiêm mặt, nếu như đúng như lời Tống Thiên Vũ nói thì H2 có thể lây lan qua đường hô hấp, vậy thì đây tuyệt đối là một loại virus vô cùng khủng khiếp.
Công thức của loại thuốc này, sao Tống Thiên Vũ lại cho con gái ông ấy biết.
“Thật sự không dám giấu giếm, trong kỳ nghỉ đông, Ngữ Yên từng đến phòng nghiên cứu tập đoàn chúng tôi làm việc, phương thức điều chế và công thức đều là do con bé đề xuất, vốn là muốn làm sao để con người có thể kháng virus”.
Tống Thiên Vũ cười khổ, trên phương diện y học, con gái ông có thể nói là thiên tài, có tư chất cực kỳ cao.
Mấy năm nay, cô tự mình nghiên cứu trên 30 công thức trị cảm mạo, trong đó chỉ có 10 loại không có tác dụng, 20 loại còn lại đã được điều chế và đưa ra thị trường, sử dụng rộng khắp trong thành phố.
Cũng vì cô rất nhạy cảm với thuốc, nên Tống Thiên Vũ mới đồng ý cho cô đến phòng thí nghiệm học tập.
Ai ngờ lại gặp phải chuyện như vậy.
“Vốn tôi chẳng để tâm bức thư đe dọa đó, nhưng mười ngày trước…”
Mười ngày trước.
Trên đường về nhà, Tống Thiên Vũ chứng kiến một vụ tai nạn.
Đây là một vụ tai nạn giao thông, một vị tinh anh xã hội đi chiếc Mercedes-Benz gặp tai nạn giữa đường.
Vụ tai nạn vô cùng thảm khốc, xảy ra ngay trước mắt Tống Thiên Vũ, chiếc Mercedes-Benz bị một chiếc xe tải đâm trúng, đẩy đi hơn mười mét, cả chiếc xe xô vào cánh cổng của một khu dân cư sát bên đường cái, nát thành một đống sắt vụn, trong xe, tài xế và vị tinh anh xã hội đều chết tại chỗ không thể cứu được.
Sau khi điều tra, được biết tài xế xe tải không thù không oán gì với nạn nhân, cũng không uống rượu lái xe, cũng không cố ý gây tai nạn.
Chỉ là vào thời khắc quan trọng nhất, không hiểu vì sao không thể điều khiển được chiếc xe.
Cuối cùng, sự việc được xác định là tai nạn giao thông, Tống Thiên Vũ cũng đinh ninh đó là tai nạn.
Nhưng về đến nhà, Tống Thiên Vũ phát hiện có một bức thư nhét ở cổng.
“Để tôi thử đoán xem trong thư viết gì”, Trần Đức nói: “Vụ tai nạn xe kia cũng không phải tình cờ, mà là muốn bức ép hù dọa người đứng sau là ông giao ra công thức H2”.
Tống Thiên Vũ vô cùng ngạc nhiên, không ngờ Trần Đức chỉ cần nghe đại khái cũng có thể đoán ra nội dung trong thư.
Đúng là như vậy.
Đó vừa là đe dọa, vừa báo trước ngày hôm sau sẽ tiếp tục có một tai nạn khác xảy ra trước mặt ông.
Tống Thiên Vũ làm việc rất cẩn thận, lúc đó ông đã chuẩn bị báo cảnh sát.
Nhưng mà.
Ông đọc xong bức thư không được bao lâu thì chữ viết bên trên đều từ từ biến mất.
Ông thận trọng nghiên cứu một lúc, phát hiện mực dùng để viết thư là một loại mực đặc biệt.
Loại mực này chỉ duy trì trong vòng mười phút, sau mười phút chữ viết bằng loại mực này sẽ tự động bốc hơi hết.
“Lúc đó tôi đã sai người đi điều tra người khả nghi, nhưng đến lúc này vẫn không có tiến triển, rõ ràng là, kẻ muốn bức ép tôi là một đám người dày dạn kinh nghiệm, hiện tại tôi vẫn chưa biết bọn họ là ai”.
Tống Thiên Vũ nói: “Nhưng mà, hôm qua tôi lại nhận được một bức thư, có thể thấy bọn họ đã hết kiên nhẫn, rượu mời tôi không uống, bọn họ muốn tôi uống rượu phạt”.
“Hẳn là bọn họ muốn động tay động chân với tôi rồi”, Tống Thiên Vũ uống một hớp trà, để tâm trạng dần bình tĩnh lại: “Tôi thì không sao, bên cạnh lúc nào cũng có vệ sĩ, hiện giờ tôi chỉ lo lắng nhất cho Ngữ Yên”.
“Ông bảo cô ấy trở về không phải được rồi sao?”, cách đơn giản như vậy lẽ nào Tống Thiên Vũ chưa nghĩ tới?
“Tôi đã hứa với mẹ của con bé, không được để con bé ở nhà, nếu không mẹ con bé sẽ đón nó đi”.
“Mẹ cô ấy?”
“Phải, tôi và bà ấy đã ly hôn”, Tống Thiên Vũ ngập ngừng: “Haiizzz, mấy chuyện này đều là chuyện gia đình tôi, cậu có biết cũng chẳng hay ho gì”.
Rõ ràng ông cũng không định nói tiếp câu chuyện ngoài lề này, liền chuyển đề tài: “Nói chung là, cậu nhất định phải bảo vệ Ngữ Yên chu đáo”.
“Tin tưởng tôi vậy sao?”, Trần Đức tò mò.
“Tất nhiên rồi”.
Tống Thiên Vũ nói: “Cậu là người đầu tiên phát hiện tôi cài vệ sĩ bên cạnh bảo vệ Ngữ Yên. Cho nên việc này không ai trong đám vệ sĩ của tôi so sánh nổi với cậu cả”.