Cô ấy không cam lòng!
Võ giả...
Cô ấy cũng biết sự tồn tại của họ, hồi trước đôi khi có nghe thấy Tống Thiên Vũ nhắc tới, nhưng không ngờ Hồ Thái Huyền lại là loại người đó.
Cuối cùng cô ấy cũng biết tại sao Hồ Thái Huyền có thể chiến thắng Vương Thông.
Võ giả ư?
Trần Đức lộ ra vẻ khó hiểu, đó là gì? Sao anh chưa từng nghe nói đến?
"Ha ha, đại sư Hồ quả nhiên là đại sư Hồ, ở trước mặt ông, mấy con kiến ấy hoàn toàn chẳng là cái đinh gì", Tống Thiên Hổ cười to, khen: "Không ngờ đại sư Hồ lại là võ giả cao quý!"
"Lo làm chuyện của mấy người đi", đại sư Hồ chẳng muốn nói chuyện với loại người như Tống Thiên Long, Tống Thiên Hổ. Nếu không phải hồi xưa thiếu người ta thì hôm nay ông ta sẽ không đến đây.
"Ngữ Yên, con ký tên đi", Tống Thiên Long nói với Tống Ngữ Yên: "Bác hy vọng con đừng ép hai bác dùng sức mạnh để bắt con ký tên".
Tống Ngữ Yên ngồi trên sô pha, im lặng không nhúc nhích, gương mặt lạnh lùng có hơi trắng bệch.
"Hay là, để tôi tới thử ông già kia?", Trần Đức nhướng mày, anh cũng muốn xem thử rốt cuộc võ giả là cái quỷ gì.
"Không được, anh quá yếu", Tống Ngữ Yên mở miệng, từ chối yêu cầu của Trần Đức, trong lòng lại thầm bất lực.
Vốn dĩ, thực lực của Trần Đức chính là con bài chưa lật cuối cùng của cô ấy! Song, giờ trong lòng cô ấy lại chẳng chút tự tin. Mặc dù đêm đó, Trần Đức đã thể hiện ra khả năng kinh người, nhưng khi đối mặt võ giả, anh ta có mạnh thì có tác dụng gì?
Cô ấy biết rõ, người bình thường và võ giả hoàn toàn không phải cùng một đẳng cấp.
Cô ấy... không cam lòng!
"Tống Thiên Hổ, Tống Thiên Long, hai người tính cọng hành nào? Mà dám bắt nạt người của nhà họ Hàn tôi?", đúng lúc này, bên ngoài bỗng có một người đàn ông khoảng 30 tuổi bước vào.
Hắn ta cao to, để mái tóc húi cua, mắt phượng, sống mũi cao.
Chẳng ai biết hắn ta đến đây từ bao giờ, bỗng dưng đã xuất hiện ngoài cửa, ánh mắt trời chiếu vào, kéo dài bóng hắn ta trên mặt đất. Mặt mày hắn ta lạnh tanh, toát lên vẻ kiêu căng.
Rõ ràng hắn ta cao xấp xỉ Tống Thiên Long và Tống Thiên Hổ, nhưng lại như một quan tòa, nhìn xuống hai người.
"Cậu là ai?", Tống Thiên Long nhìn chằm chằm đối phương, vẻ mặt khó coi nói: "Mà dám xông vào nhà họ Tống?"
"Nghe cho kỹ, tôi họ Hàn, tên Công Quyết, là thuộc hạ của cậu chủ Hàn Tùng", Hàn Công Quyết bước từng bước một vào: "À, đúng rồi, có lẽ hai ông không biết tôi và cậu chủ nhà tôi, có điều... chắc hai ông sẽ biết Hàn Nguyệt Tiên".
Hàn Nguyệt Tiên!
Cái tên ấy vừa xuất hiện thì ngoài Trần Đức ra, ánh mắt của mọi người có mặt ở đây đều thay đổi!
Đặc biệt là Tống Ngữ Yên, người bình tĩnh lạnh lùng như cô ấy, khi nghe thấy cái tên đó cũng run lên, trong đôi con ngươi lộ ra vẻ cực kỳ phức tạp.
Tống Thiên Hổ, Tống Thiên Long, Hồ Thái Huyền đều sửng sốt.
Hàn Nguyệt Tiên cũng không phải ai khác, bà ấy chính là vợ của Tống Thiên Vũ, mẹ Tống Ngữ Yên!
Là người phụ nữ đã rời khỏi nhà họ Tống hơn 20 năm trước!
Rõ ràng là người này chính là người của nhà mẹ đẻ Hàn Nguyệt Tiên.
Nhưng sao người nhà bà ấy có thể đến đây?
"Tống Thiên Hổ, Tống Thiên Long, hai ông can đảm đấy. Tuy Tống Ngữ Yên không có quan hệ gì với nhà họ Hàn, nhưng trên người cô ấy cũng có dòng máu nhà chúng tôi, nên há là người mà các người có thể bắt nạt?"
Hàn Công Quyết đi lên trước, giơ tay tát một phát lên mặt Tống Thiên Hổ, sau đó trở tay tát lên mặt Tống Thiên Long.
Chát chát hai tiếng, hai người không kịp né, trên mặt lập tức xuất hiện hai dấu tay đỏ tươi.
"Mày chán sống hả!"
Tống Thiên Long giơ tay định đánh trả, Tống Thiên Hổ cũng tức giận đá một phát về phía Hàn Công Quyết.
Hàn Công Quyết hừ lạnh, nắm lấy cổ tay Tống Thiên Long, vặn một cái.
"Rắc!"
Thoáng chốc, bàn tay của ông ta không những chẳng thể đánh xuống, mà cả cánh tay còn bị vặn gãy!
Tống Thiên Hổ thì bị Hàn Công Quyết nhấc chân đá lùi lại mấy bước, nhờ có Hồ Thái Huyền đỡ mới chật vật ngừng lại được.
"Hai tên rác rưởi", Hàn Công Quyết cười khẩy.
"Nhóc con, tôi khuyên cậu một câu, làm người thì phải biết điệu thấp chút, không thì...", Hồ Thái Huyền bước lên trước, nắm lấy tay Tống Thiên Long giúp ông ta bẻ lại cánh tay bị trật khớp, rồi nhìn sang Hàn Công Quyết, nói: "Có lẽ sẽ chết rất thảm đó".
"Nể mặt cậu là người nhà họ Hàn, hôm nay tôi sẽ bỏ qua cho cậu. Cậu đi đi, nếu muốn giúp cô nhóc kia thì về gọi người lớn trong nhà đến. Một tên người hầu, vẫn chưa đủ tư cách để tôi ra tay".
Khi Hồ Thái Huyền nói chuyện, một bên má của ông ta giật giật, trông vừa dữ tợn lại đáng sợ.
Nhưng mà, câu kia của ông ta lại chẳng ảnh hưởng đến Hàn Công Quyết xíu nào. Hắn ta chẳng những không lùi lại, trái lại còn khinh bỉ nói: "Hồ Thái Huyền, hồi xưa ông già khốn kiếp nhà ông không chết trong tay người nhà họ Hàn, mà chỉ bị xé xuống nửa bên má là may mắn lắm rồi. Nay còn dám ở đó sủa hả?"
"Hừ, xem ra cậu không muốn đi rồi!", Hồ Thái Huyền bị chạm vào vảy ngược, lập tức nổi giận, vung tay lên, một thanh đao dài 30cm chợt xuất hiện, thân đao ánh lên nửa bên má bị thối rữa của ông ta.
Ánh đao quá nhanh, nhanh đến nỗi như một tia chớp lóe lên giữa bầu trời.
Hàn Công Quyết đứng tại chỗ, cũng không nhúc nhích, mãi đến khi thanh đao kia cách hắn ta mấy centimet thì mới nhúc nhích. Cơ thể hắn ta ngửa ra sau, y như bị gãy xương, rồi thuận thế giơ chân lên đá lên cằm Hồ Thái Huyền.
Thoáng chốc, Hồ Thái Huyền đã bay lên không!
Chỉ một đá đơn giản đã khiến cả người ông ta bay lên khỏi mặt đất, bắn ngược ra ba bốn mét, rồi nện thẳng lên bàn trà.
"Rầm!"
Mặt đá cẩm thạch lập tức gãy đôi, Hồ Thái Huyền đau đến nỗi mặt mày tái nhợt, phần eo trực tiếp bị gãy xương.
"Cậu... Không thể nào!". Hồ Thái Huyền không nén nổi hoảng sợ nhìn Hàn Công Quyết.
Hàn Công Quyết thế mà cũng là một võ giả!
Mà hắn ta chỉ là một tên thuộc hạ! Tương đương với một tên người hầu!
Thế thì sao có thể là võ giả được?
Tống Thiên Hổ và Tống Thiên Long lập tức hoảng sợ!
Đại sư Hồ, thua!