Hồ Thái Huyền vừa nói xong đã vươn năm ngón tay gập lại chộp một cái.
"Vèo!", một tiếng xé gió cực kỳ chói tai vang lên, thoáng chốc đã chộp lên vai một vệ sĩ, rồi dùng sức kéo.
"Xoẹt!"
Tức thì, quần áo trên vai vệ sĩ kia, kể cả da thịt lập tức bị xé rách!
Một miếng thịt trực tiếp bị Hồ Thái Huyền kéo xuống, xương bả vai cũng thiếu một nửa!
Năm ngón tay của ông ta giống như một cái vuốt ưng, trực tiếp xé một miếng thịt xuống!
"Á!"
Giây tiếp theo, người vệ sĩ kia lập tức trợn to mắt, hoảng sợ hét lên, bả vai anh ta đã máu me đầm đìa.
Đau! Đau đến không thở nổi!
Cả người anh ta lung lay, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy: "Ông già, tôi sẽ đánh gãy tay ông!"
Thoáng chốc, anh ta và ba người nữa cùng ra tay. Bốn người họ được Tống Thiên Vũ chọn là vì có sự phối hợp cực kỳ ăn ý, cùng nhau lớn lên và huấn luyện nên rất hiểu nhau.
Một người cầm dao đâm thẳng về phía bả vai Hồ Thái Huyền, ánh đao lóe lên sự sắc lạnh. Một đao ấy dữ dội như vũ bão, nhanh như tia chớp.
Người thứ hai giơ chân quét ngang, tấn công phần dưới của Hồ Thái Huyền, một chiêu ấy trông thì bình thường, nhưng lại có sự biến hóa tài tình và được tập luyện không biết bao nhiêu lần, nên tuyệt đối không tầm thường.
Người thứ ba giơ nắm tay đấm thẳng vào gáy Hồ Thái Huyền, một đấm kia cực kỳ mạnh mẽ, nặng tựa ngàn kg. Một khi đánh trúng, ít nhất cũng bị chấn động não.
Bốn người họ cùng nhau ra tay, phối hợp hoàn mỹ, lần lượt là từ trên, dưới, trái, phải tấn công Hồ Thái Huyền, ngăn cản mọi đường lui của ông ta!
Bất kể ông ta xông về phía nào thì đều sẽ bị đánh trúng!
Tống Thiên Hổ, Tống Thiên Long thấy vậy, chợt thay đổi sắc mặt, tấn công cỡ đó thì sao có thể né được?
Tiêu rồi!
Trong lòng hai người sốt ruột không thôi, lẽ nào hôm nay sẽ thua sao?
Tống Ngữ Yên bình tĩnh nhìn mọi thứ, sau khi trải qua đợt ám sát kinh khủng kia, sức chịu đựng của cô ấy đã mạnh hơn rất nhiều, đã không còn là cô nhóc của lúc trước.
Có thể nói, sau đêm ấy, Tống Ngữ Yên đã thay đổi thành một người khác, không lúc nào là không lộ ra vẻ lạnh lùng từ chối mọi người xung quanh đến gần.
Bất kể là lúc nào hay ở đâu, cô ấy đều sẽ cố gắng bình tĩnh, tỉnh táo, sẽ không luống cuống, khóc lóc như đêm hôm đó.
Không giải quyết Hồ Thái Huyền thì Tống Thiên Long, Tống Thiên Hổ sẽ không từ bỏ ý định. Thế nên, cô ấy sẽ không ngăn cản bốn người kia.
"Anh cảm thấy bốn người của tôi thế nào?", bỗng, Tống Ngữ Yên mở miệng hỏi Trần Đức.
"Cũng được".
Trần Đức lấy bình rượu ra uống một ngụm, rồi nhận xét: "Tiếc là sẽ thua".
"Hử?"
Tống Ngữ Yên đang định nói gì thì Hồ Thái Huyền bỗng mở miệng: "Bốn người các cậu đúng là phối hợp ăn ý đấy, có thể nói là hoàn mỹ, đáng tiếc..."
Hồ Thái Huyền chưa nói xong đã ra tay, tốc độ cực kỳ nhanh, gần như không thể nhìn thấy được động tác của ông ta, rồi nắm lấy con dao găm đang đâm về phía bả vai mình!
Đúng thế, mũi dao, lưỡi dao, thân dao đều bị ông ta nắm trong lòng bàn tay!
Nhưng bàn tay của ông ta lại chẳng hề bị thương, cứ thế nắm chặt lấy!
Vệ sĩ cầm dao giống như đâm vào một bức tường, không thể đâm thêm dù là một tý xíu!
"Không thể nào!", con ngươi anh ta co rụt lại, phải biết rằng, sức mạnh của một chiêu ấy chắc phải nặng tựa trăm kg chứ đùa! Sức mạnh cỡ đó lại bị một ông già nắm trong tay! Hơn nữa, ông ta nắm lưỡi dao, nhưng lại không bị thương! Sao có thể làm được vậy?
"Á!"
Ngay sau đó, vệ sĩ đó chợt hét lên vì Hồ Thái Huyền đã giật lấy con dao, nắm lấy tay anh ta, rồi thuận tay bẻ một cái, cả cánh tay anh ta lập tức phát ra một tiếng rắc, trực tiếp bị bẻ gãy!
"Bốp!"
Gần như cùng lúc đó, một chân của vệ sĩ khác cũng đá thẳng vào cẳng chân của Hồ Thái Huyền. Đáng tiếc, cảnh ông ta bị ngã sấp xuống cũng không xuất hiện!
Ông ta vẫn sừng sững như một ngọn núi! Hoàn toàn chẳng coi một đá ấy ra gì.
Trong 0,1 giây đó, Hồ Thái Huyền đã cầm con dao găm kia, trở tay đâm vào bả vai của người cầm đầu!
"Phụt!"
Cũng là vị trí bị Hồ Thái Huyền kéo mất một miếng thịt, lúc này, bị dao găm đâm sâu vào, xương bả vai của anh ta trực tiếp bị chặt đứt!
Song, Hồ Thái Huyền cũng không quay đầu lại, né một quyền ở đằng sau, rồi chộp lấy tay anh ta, dùng sức vung một cái. Cả người vệ sĩ kia trực tiếp bị vung lên, xoay một trăm tám mươi độ từ đằng sau đến đằng trước, bịch một tiếng nện lên người vệ sĩ gạt chân ông ta!
"Á!"
Động tác của ông ta quá nhanh, mọi thứ chỉ xảy ra trong vòng chưa đến 10 giây, bốn người đã hét lên thảm thiết, nhẹ nhất cũng là gãy xương, không đứng dậy nổi.
Còn Hồ Thái Huyền thì vẫn vững như thái sơn, đứng sừng sững tại chỗ, mở miệng nói:
"Phối hợp ăn ý đó, tiếc là... ở trước mặt sức mạnh tuyệt đối thì mọi thứ đều là uổng phí".
"Ông...", vệ sĩ cầm đầu hoảng sợ nhìn chằm chằm Hồ Thái Huyền: "Ông không phải người thường, là...võ giả?"
"Cậu còn biết võ giả à?", trên mặt Hồ Thái Huyền lộ vẻ kinh ngạc, có điều giây lát đã trở nên khinh bỉ: "Đúng thế, tôi là võ giả, nếu đã biết, còn chưa cút?"
Võ giả!
Người bình thường là không thể biết được!
Chỉ có rất ít người biết sự tồn tại của họ, mà dù họ có biết, cũng rất khó mà gặp được.
Sự chênh lệch giữa họ giống như là một chuyên gia với em bé lên ba. Mà em bé thì sẽ không bao giờ biết đến chuyên gia là người như thế nào. Mặc dù biết thì cũng khó mà gặp được.
Người thường, không có công pháp truyền thừa thì chẳng thể nào trở thành võ giả. Vì vậy, truyền thừa cực kỳ quý giả, dẫn đến võ giả cũng hết sức hiếm thấy!
Vệ sĩ này không ngờ mình lại chọc tới một võ giả, anh ta biết sự đáng sợ của họ, nên giờ sắc mặt cũng trở nên hết sức khó coi, âm u như bầu trời đêm!
"Cô chủ...", anh ta nhịn đau, nhìn Tống Ngữ Yên nói: "E rằng chúng tôi không thể thực hiện mong muốn của chủ tịch Tống, đại sư Hồ này là người mà chúng tôi không thể chọc nổi!"
Vệ sĩ cầm đầu nói xong bèn dẫn theo ba người khác xấu hổ rời khỏi nhà họ Tống.
Có võ tham gia vào chuyện này thì họ đã không còn tư cách nhúng tay vào!
Sắc mặt Tống Ngữ Yên lập tức trở nên khó coi, trong con ngươi lộ ra vẻ hoảng loạn.
Lẽ nào, mình không thể bảo vệ được những gì mà bố để lại thật ư?