“Nếu Thư Tuyết đã quyết tâm, vậy thì cứ tiếp tục chạy đi”, Mục Lâm cưỡi trên lưng Truy Phong Sư, lạnh lùng nói.
Lời này khiến Lục Phúc thoáng thở ra một hơi.
May mà người này không từ bỏ bọn họ vì lựa chọn của Lục Thư Tuyết, nếu không, với tình huống của ông ta và cô chủ hiện tại thì khó mà đến được nhà họ Lục, e là không đến một ngày đã phải bỏ mạng tại đây.
Còn về Trần Bát Hoang thì… ông ta trực tiếp ngó lơ.
Không phải ông ta chướng mắt Trần Bát Hoang, mà vì hầu hết người của Côn Luân Hư đều như vậy, xem thường toàn bộ thế tục.
“Đừng chậm trễ, chúng ta đi thôi…”
Lục Thư Tuyết không muốn nói thêm bất kỳ điều gì, cô ta dẫn đầu đi tiếp.
Trên đường, Trần Đức uống rượu một mình, không thèm đếm xỉa đến ai, hoàn toàn không hợp với bầu không khí nặng nề xung quanh.
“Nhóc con”, Trần Đức không nói, nhưng Mục Lâm lại cưỡi Truy Phong Sư đi đến bên cạnh anh, sóng vai cùng đi, cố ý bới móc: “Tao cảm thấy rất ngạc nhiên đấy, chẳng lẽ bây giờ người ở thế tục đều giống như mày à? Không biết rõ địa vị của mình, thích ra vẻ, lại còn hay nằm mơ giữa ban này nữa chứ”.
Trần Đức không thèm đáp lại, thậm chí, anh lười phải liếc nhìn Mục Lâm dù chỉ là một cái.
Cứ như…
Mục Lâm là không khí vậy.
Nhưng Lục Thư Tuyết lại đáp thay anh: “Mục Lâm, anh ta cũng có lòng tốt mà thôi, không có ý gì khác, anh đừng có gây rắc rối cho anh ta”.
“Ha ha!”
Vốn dĩ Mục Lâm cố tình muốn gây rối, buộc Trần Đức phải ra tay, để có cớ đuổi anh đi hoặc tìm người giết chết anh.
Bởi vậy, dù Lục Thư Tuyết có lên tiếng thì cũng vô dụng, gã bật cười khoái chí, sau đó càng được thể khiêu khích thêm. Mục Lâm giục Truy Phong Sư đuổi theo, tiến lên ngăn cản đường đi của Trần Đức: “Mẹ kiếp, thằng oắt kia, sao mày hống hách vậy hả? Ông đây nói chuyện với mày mà mày giả vờ không nghe thấy à?”
Mục Lâm cưỡi trên lưng Truy Phong Sư, tư thái ngông nghênh, gã hừ lạnh một tiếng, lộ vẻ âm u và khó chịu.
Trần Đức vẫn tiếp tục uống rượu, có điều, ánh mắt anh thoáng trở nên lạnh lùng.
“Mục Lâm, anh định làm gì, lẽ nào anh định ức hiếp anh ta?”, Lục Thư Tuyết bước đến ngăn trước người Trần Đức.
“Anh có biết người của thế tục muốn đến Côn Luân Hư có bao nhiêu khó khăn không hả? Thân là một võ giả, cố hết sức phấn đấu cho đến ngày hôm nay đâu có dễ dàng, sao anh cứ phải làm khó anh ta?”
“Thư Tuyết, hắn chỉ là một kẻ xa lạ, còn anh và em là thanh mai trúc mã đấy, lúc em lâm nguy, anh đã chạy đến bảo vệ em, sao em cứ đứng ra nói chuyện thay hắn vậy hả?”
Mục Lâm cực kỳ khó chịu, lộ rõ sự ghen ghét, không khỏi lên tiếng chất vấn: “Cũng chỉ là con sâu cái kiến đến từ thế tục mà thôi, em lại năm lần bảy lượt bảo vệ hắn, rốt cuộc là có ý gì hả? Em… em thích hắn à?”
Đám tôi tớ và thủ hạ bên cạnh Mục Lâm cũng đồng loạt lên tiếng.
“Cô Thư Tuyết, cậu Mục của chúng tôi biết cô gặp nguy hiểm nên đã lập tức chạy đến, cô làm vậy là có lỗi với cậu ấy đấy”.
“Đúng vậy, cô Thư Tuyết, cô phải hiểu rõ tình thế hiện tại”.
“Hắn chỉ là một tên rác rưởi đến từ thế tục mà thôi, bảo vệ hắn chẳng mang đến ích lợi gì cho cô đâu!”
“…”
“Mục Lâm… anh… rốt cuộc phải làm sao anh mới chịu tha cho anh ấy?”, Lục Thư Tuyết cắn răng, mặt cô đỏ bừng.
“Hừ, vậy thì anh nói thẳng luôn, bảo hắn ta cút, cút ngay!”, Mục Lâm tỏ vẻ khó chịu: “Một tên rác rưởi không xứng đi cùng ông đây, trong đội này có hắn sẽ không có ông đây, có ông đây thì không có hắn”.
“Đúng vậy, hắn không xứng đi cùng chúng ta”.
“Bảo hắn cút đi!”
“Hắn là cái thá gì chứ, dựa vào cái gì mà đòi làm bạn với cậu Mục”.
“…”
Đám đàn em của Mục Lâm hè nhau xua đuổi Trần Đức, bọn họ không ngừng tuôn ra những lời ác ý.
“Người trẻ tuổi, cậu đi đi!”, đúng lúc này, Lục Phúc đột nhiên nói, ông ta hung hăng trừng Trần Đức: “Không phải chúng tôi không bảo vệ cậu, mà là… không bảo vệ nổi”.
Giọng Lục Phúc rất bình tĩnh.
Không cho phép thương lượng.
Dù trước đó, Trần Bát Hoang đã can đảm vạch trần Mục Lâm.
Nhưng, can đảm thì làm được gì, thế giới này dùng thực lực để quyết định.
Nếu cậu ta không xuất hiện thì làm gì có nhiều chuyện như vậy?
Chết tiệt!
Trong lòng Lục Phúc chỉ có Lục Thư Tuyết, tánh mạng và sự an toàn của cô ta là trên hết, còn những người khác, ông ta không quan tâm, mà cũng chẳng muốn quan tâm.
Huống chi, một kẻ không có thực lực bằng người, chết thì đã sao?
“Cậu nán lại đây chỉ khiến cô chủ bị liên lụy mà thôi, hiện tại cậu Mục có lòng từ bi, thả cậu đi, đó chính là vinh hạnh của cậu”.
Lục Phúc nói: “Nếu cậu không đi, e là lát nữa sẽ không còn cơ hội”.
“Bác Phúc!”
Lục Thư Tuyết muốn nói gì đó, nhưng Lục Phúc đã ngăn lại: “Cô chủ, cô có rất nhiều ưu điểm, nhưng lại quá mức lương thiện. Có đôi khi, lương thiện chẳng mang lại tác dụng gì tốt đẹp cả, trái lại còn gây ra rắc rối…”
“Thế giới này luôn được định đoạt bằng thực lực, cô bảo vệ cậu ta nhất thời, nhưng không bảo vệ được cả đời. Chúng ta không có trách nhiệm và cũng không có nghĩa vụ che chở cho cậu ta!”
Nói xong, Lục Phúc lại lần nữa nhìn về phía Trần Đức và nói: “Nếu cậu còn muốn giữ lại một chút lòng tự trọng, vậy thì mau đi đi, đừng để chúng ta phải dùng vũ lực để đuổi cậu đi”.
“…”
Nghe được những lời này, Lục Thư Tuyết thoáng im lặng.
Có một số việc, cô ta không thể nào làm chủ được, huống chi hiện tại bản thân còn đang ăn nhờ ở đậu.
Cô ta…
Không che chở được cho Trần Đức.
“À, được rồi, tôi đi”, Trần Đức đi cùng bọn họ cũng chỉ vì tiện đường mà thôi, có hay không thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến anh.
“Có điều, trước khi đi, tôi muốn hỏi một câu…”
“Cô Thư Tuyết, cô có muốn đi cùng tôi không? Tôi có thể hộ tống cô đến nhà họ Lục”.
Giọng Trần Đức rất bình thản, cứ như đang nói một chuyện lông gà vỏ tỏi vậy.
Lục Thư Tuyết để lại ấn tượng khá tốt cho Trần Đức.
Lương thiện, xinh đẹp, lại hào phóng.
Nếu để một cô gái như vậy rơi vào tay loại người như Mục Lâm thì thật sự… Quá đáng tiếc!
Dù sao cũng tiện đường, Trần Đức không ngại đi cùng cô ta một đoạn.
“Phụt…”
Ai ngờ, anh vừa nói dứt câu, đám tôi tớ của Mục Lâm đã cười ầm lên.
“Thằng nhóc này bị ảo tưởng hả?”
“… Thích nói mớ lắm à?”
“Ha ha, buồn cười chết đi được, hắn hộ tống à? Dựa vào hắn?”
Những lời này khiến Lục Phúc nổi giận: “Tên nhóc kia, cậu đi nhanh đi, đừng có làm hại cô chủ nhà tôi!”
“Nghe được chưa, chú Phúc cũng bảo mày cút đấy, còn chưa chịu cút?”, Mục Lâm ra vẻ đắc ý.
Nhưng Trần Đức chỉ nhìn một mình Lục Thư Tuyết, chờ đợi câu trả lời của cô ta.
Đúng lúc này…
“Cút? Ha ha… bọn mày khỏi cút, bởi vì nơi này chính là nơi chôn thây của tất cả chúng mày”.
Một giọng nói đột ngột vang lên, kế đó, một tên mang mặt nạ đen, cao khoảng 1m4 thình lình xuất hiện.
Hắn ta vừa xuất hiện, bầu không khí chung quanh dường như bị đè nén, sát khí cùng sát ý đáng sợ không ngừng lan ra.
Cùng với sự xuất hiện của hắn ta…
Thoáng chốc…