Trong rừng, từng bóng người xông ra, ngó thì có khoảng 30 40 người mặc áo đen. Họ lập tức bao vây lấy đám Trần Đức và Mục Lâm lại.
Ai trong số họ cũng đeo mặt nạ, có điều ngoài một tên lùn ra thì những người còn lại đều đeo mặt nạ màu trắng!
"Mày là..."
Khoảnh khắc nhìn thấy gã ta, Lục Phúc chợt mở to mắt, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ và kinh khủng, biến sắc nói:
"Quỷ lùn Hắc Vân?"
"Ha ha... ông già kia, có mắt nhìn đấy", quỷ lùn Hắc Vân chắp tay sau lưng, chiếc mặt nạ dữ tợn khủng bố trên mặt cùng giọng nói âm trầm khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.
"Cái... cái gì? Quỷ lùn Hắc Vân!", cái tên ấy vừa xuất hiện, Mục Lâm ngồi trên Truy Phong Sư lập tức tái mặt giống như nhìn thấy quỷ.
Quỷ lùn Hắc Vân là số ít sát thủ trên Côn Luân Hư!
Hơn nữa, gã ta còn là sát thủ đứng đầu tổ chức sát thủ!
Bọn họ mà giết người thì chẳng ai hay người nào được toàn thây, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.
"Không ngờ... không ngờ nhà họ Lục lại mời mày tới!", sắc mặt Lục Phúc hết sức khó coi, thở hổn hển nói.
Quỷ lùn Hắc Vân cũng không phải là người bình thường có thể mời tới, mức giá của gã ta cao hơn sát thủ bình thường gấp 10 lần!
Chỉ đơn giản vì trong 20 năm làm sát thủ của gã ta thì không có một nhiệm vụ nào là thất bại.
Gã ta khác những sát thủ khác.
Người khác đều là âm thầm mai phục, dùng đủ loại thủ đoạn giết người. Mà gã ta, mỗi lần đều giết người một cách trắng trợn táo bạo, trực tiếp xuất hiện trước mặt kẻ địch, dùng thực lực áp đảo nghiền nát và giết chết đối phương!
"Có thứ đáng giá để tôi ra tay thì đương nhiên tôi sẽ đến thôi", quỷ lùn Hắc Vân cười lạnh hai tiếng, âm u nói.
Lục Phúc có chút tuyệt vọng.
Nghe nói quỷ lùn Hắc Vân đã đến Linh Căn hậu kỳ, với thực lực của gã ta, muốn giết đoàn người của mình thì hoàn toàn dễ như trở bàn tay!
Huống chi, gã ta còn dẫn theo 30 40 tên đàn em!
"À đúng rồi...", ánh mắt quỷ lùn Hắc Vân dưới lớp mặt nạ chợt nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Mục Lâm hỏi: "Cậu là Mục Lâm của nhà họ Mục?"
"Đúng vậy... là tôi...", trong giọng nói của Mục Lâm rõ ràng đã lộ ra vẻ sợ hãi, run rẩy đáp.
"Ồ, Lục nhị gia nói nếu thấy cậu thì bảo tôi nói với cậu một câu", quỷ lùn Hắc Vân nói.
"Nói cái gì?"
"Lục nhị gia hỏi cậu muốn đàn bà hay mạng sống".
Giọng nói bình tĩnh ấy của Quỷ lùn Hắc Vân chẳng khác gì một câu hỏi trực tiếp vào linh hồn, thoáng chốc đã khiến cho Mục Lâm im lặng, không biết trả lời như thế nào.
Người bọn họ phải đối mặt chính là quỷ lùn Hắc Vân đó!
Lúc này, một khi gã chọn sai thì chỉ có một con đường chết thôi!
Mục Lâm biết và cũng hiểu rõ thực lực của quỷ lùn Hắc Vân.
Gã không ngờ ông hai nhà họ Lục lại mời người này tới, xem ra, ông ta nhất định phải giết Lục Thư Tuyết! Chẳng tính chừa chút đường sống nào cho cô ta!
"Cậu Mục!"
Lục Phúc cuống cuồng, nếu Mục Lâm chọn bỏ họ mà đi thì ông ta và Lục Thư Tuyết chắc chắn phải chết. Dưới tình huống đó, ông ta lập tức nói: . Truyện Đoản Văn
"Cậu Mục, xin cậu hãy chọn cô chủ. Cậu yên tâm. Chỉ cần cậu chọn cô chủ thì sau khi chuyện này trôi qua, cô chủ sẽ gả cho cậu, làm người phụ nữ của cậu!"
Lục Phúc không muốn chết, lại càng không muốn Lục Thư Tuyết chết.
Ít nhất Mục Lâm cũng có chút thực lực, dưới tay còn có một số tôi tớ và Truy Phong Sư.
Chỉ cần để mấy tên tôi tớ và Truy Phong Sư của Mục Lâm trở thành vật hy sinh giúp họ thì cũng không phải không có cơ hội chạy thoát.
Chí ít cũng còn một cơ hội!
"Bác Phúc!", Lục Thư Tuyết sắp khóc, trong đôi mắt xinh đẹp động lòng người đong đầy nước mặt.
"Câm miệng!"
Lục Phúc quát, không cho phép cô ta nói chuyện.
Thường, ông ta có thể chiều Lục Thư Tuyết, mặc kệ cô ta muốn làm gì thì làm. Nhưng, tình hình trước mắt lại không có sự lựa chọn nào nữa!
Ông ta vừa quát, Lục Thư Tuyết vốn cảm thấy tủi thân, lập tức có một giọt nước mắt lăn xuống trông hết sức đáng thương. Lẽ nào, quãng đời sau này của mình chỉ có thể đi theo một người mà mình không thích thôi ư?
Trong lòng cô ta hết sức khổ sở.
Lục Thư Tuyết lén lau nước mắt, còn chưa kịp nói gì, Lục Phúc đã nói tiếp: "Cậu Mục, cậu yên tâm, tôi có thể làm chủ việc cưới xin của cô chủ".
Mục Lâm ngồi trên Truy Phong Sư tim đập thình thịch, sự lựa chọn mà Lục Phúc đưa ra thật sự rất rất rất hấp dẫn đối với gã.
Thậm chí, đầu óc của gã còn nóng lên suýt nữa đồng ý.
Có điều, khi ánh mắt âm u rét lạnh của quỷ lùn Hắc Vân lia đến trên người gã thì sự kích động ấy lập tức lạnh xuống.
Mục Lâm thoáng chốc bình tĩnh lại.
Nếu người tới đây là ai khác mà không phải quỷ lùn Hắc Vân thì gã chắc chắn sẽ đồng ý với điều kiện của Lục Phúc.
Thế nhưng, gặp phải quỷ lùn Hắc Vân thì Mục Lâm thật sự bó tay!
Dù người của gã, gã và Truy Phong Sư có xông lên hết thì khi đối mặt với quỷ lùng Hắc Vân cùng đám đàn em do gã ta dẫn đến, muốn chạy thoát không khác gì xông vào đầm rồng hang hổ!
Hoàn toàn là không có khả năng!
Đúng là Mục Lâm coi Lục Thư Tuyết là nữ thần, cũng là người phụ nữ mà gã có mơ cũng ao ước có được. Nhưng, giữa đàn bà và tính mạng, đương nhiên gã sẽ chọn mạng sống!
Mạng cũng mất thì còn cần phụ nữ làm gì?
"Chú Phúc...", Mục Lâm im lặng một lát rồi ngẩng đầu nhìn Lục Phúc nói: "Xin lỗi chú, lần này tôi thật sự không giúp được hai người!"
Sau đó, gã cũng mặc kệ sắc mặt Lục Phúc chợt trở nên hết sức khó coi, xoay người đi xuống Truy Phong Sư, dẫn theo đám tôi tớ và nó đi đến trước mặt quỷ lùn Hắc Vân, chắp tay nói:
"Tiền bối Hắc Vân, mong người và Lục nhị gia yên tâm. Trước đây, nhà họ Mục là gia tộc phụ thuộc của nhà họ Lục, từng chịu ơn huệ của họ nên chắc chắn sẽ không phản bội nhà họ Lục cũng như phản bội Lục nhị gia!"
"Ha ha, cậu Mục quả thật thông minh, biết thời biết thế và tiến lùi có chừng mực. Vậy trái lại mới sống lâu được đó".