Bát Gia Tái Thế

Chương 417: Chương 417: Có thích hợp không?




Hắn đã từng gặp, cũng từng cặp kè với rất nhiều cô gái đẹp, có cả ngôi sao, nhưng nếu đứng bên cạnh Ức Thư Huyên thì bọn họ chẳng khác nào chim sẻ đứng cạnh phượng hoàng.

Vốn dĩ, hắn định biểu hiện thật tốt, mau chóng chiếm được lòng Ức Thư Huyên.

Nhưng nào ngờ…

Giờ hắn đã mất hết thể diện, mặt cũng ném đến đại tây dương luôn rồi.

Không chỉ thế…

Lúc này, sư tôn của hắn, Phương Tâm Ngọc, đang quan sát trận chiến thông qua phương thức đặc thù.

Nếu nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của hắn… Không biết sư tôn có thất vọng hay không?

Huyết Lãnh suy nghĩ rất nhiều, nhưng sự thật đã bày ra đó, hắn thất bại là việc không thể chối cãi.

Có điều…

Hắn không rõ vì sao Trần Đức lại không giết hắn?

Rõ ràng là hắn đã thấy được lửa giận cùng sát ý dày đặc trong mắt Trần Đức.

Hắn cảm thấy rất nghi hoặc.

Trần Đức thu đao lại, lạnh lùng nhìn thẳng vào Huyết Lãnh và hỏi: “Trước đó, mày từng nói Phương Tâm Ngọc sẽ quan sát trực tiếp trận đấu của mày thông qua phương thức đặc thù, đúng không?”

“Ừ”.

Thoáng cái, Huyết Lãnh đã hiểu ra vì sao Trần Bát Hoang không giết hắn.

Không dám!

Chắc chắn là vì kiêng kị Phương Tâm Ngọc nên mới không dám giết.

Nghĩ đến đây, Huyết Lãnh nhếch mép cười lạnh.

Ngay khi trên mặt hắn thoáng lộ vẻ đắc ý…

Đột nhiên, Trần Đức giơ đao lên, thoáng cái chém đứt cánh tay vừa mất đi năm ngón tay của Huyết Lãnh.

Máu văng tung tóe!

Rải rác khắp sàn nhà!

“Á á á!”, ngay lập tức, cảm giác đau đớn đến mức chết đi sống lại lan khắp toàn thân, Huyết Lãnh hét lên một tiếng thảm thiết khiến mọi người giật bắn người.

Trần Đức nhìn Huyết Lãnh, lạnh lùng nói: “Phương Tâm Ngọc, ông thấy được đúng không? Năm đó, ông đã dùng cây đao này để chém chết anh em của tôi!”

“Tôi cho ông một phút, tốt nhất là ông lập tức xuất hiện tại đại học thương mại, xuất hiện trước mặt tôi”.

“Nếu không, cách 10 giây, tôi sẽ chặt đứt một ngón tay của hắn”.

Giọng Trần Đức đầy u ám, không có một chút tình cảm nào. Lưỡi đao đỏ thẫm trong tay anh không ngừng rỉ máu.

Mùi máu tươi gay mũi dần dần lan ra.

Tiếng kêu gào thảm thiết của Huyết Lãnh cùng những lời của Trần Đức vang vọng khắp thao trường.

Khiến nhiều người không khỏi rợn tóc gáy, mồ hô lạnh chảy ròng ròng.

Bọn họ không biết Trần Bát Hoang đã trải qua những gì, nhưng giờ phút này, anh chẳng khác nào một Ma Vương!

Côn Luân Hư.

Thiên Kiếm Phong.

Phương Tâm Ngọc nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính bảng, ánh mắt ông ta cực lạnh.

Ông ta vừa đến Thiên Kiếm Phong liền xoay người chạy trở về.

Đi được vài bước…

Ông ta đột nhiên dừng lại.

Một phút ư?

Đùa à?

Từ Côn Luân Hư đến nơi gần nhất của Vân Bắc, đừng nói một phút, dù là một tiếng cũng không đến được.

Trần Bát Hoang muốn chơi ông ta à?

“Trần Bát Hoang!”

Phương Tâm Ngọc muốn gọi điện để uy hiếp Trần Bát Hoang, hoặc tìm người cứu Huyết Lãnh, thế nhưng Côn Luân Hư vốn không có tín hiệu mạng.

Không thể nào liên lạc được với thế tục.

Ông ta có thể xem trực tiếp là nhờ vào phương pháp đặc thù đấy.

Nhưng chỉ có thể quan sát mà thôi.

Máu trong người ông ta sôi lên, sự phẫn nộ đã lên đến cực điểm.

Đại học thương mại.

Mười giây trôi qua, Trần Đức giơ đao chặt đứt một ngón trên bàn tay trái của Huyết Lãnh.

Lại thêm 10 giây.

Phương Tâm Ngọc không đến.

Ngón trỏ của Huyết Lãnh bị chặt đứt.

“Trần Bát Hoang!”, đúng lúc này, Trần Nguyên Bình đột nhiên đứng dậy.

Việc đã đến nước này, ông ta không thể không ra mặt.

Dù gì thì ông ta và Phương Tâm Ngọc cũng là bạn, hơn nữa, ông ta từng dạy bảo cho Huyết Lãnh vài chiêu, coi như hắn cũng là 1/10 đệ tử của ông ta.

Lại nói, thân phận của hắn…

Ông ta không thể ngó lơ được.

“Hừm?”, Trần Bát Hoang quay sang nhìn Trần Nguyên Bình.

“Trần Bát Hoang, dựa theo quy định thì Huyết Lãnh… đã thua. Cậu là người thắng!”

Tuy không muốn nhưng Trần Nguyên Bình vẫn phải tuyên bố kết quả trận đấu này.

Nếu không tuyên bố, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

Dừng một lúc, ông ta nói tiếp: “Cậu không thể tiếp tục làm như vậy, dừng lại được rồi!”

“Ồ?”

Đôi mắt sâu thẳm của Trần Đức nhìn thẳng vào Trần Nguyên Bình: “Ông Trần, chuyện này… tôi nghĩ ông đừng xen vào thì tốt hơn”.

“Trần Bát Hoang, cậu không thể phá vỡ quy tắc, mỗi một cuộc thi đều có quy tắc riêng của nó”, Trần Nguyên Bình trầm giọng nói: “Tôi buộc phải xen vào, tôi mong cậu có thể rộng lượng một chút, bỏ qua cho cậu ta”.

“Phá vỡ quy tắc?”

Trần Đức mỉm cười: “Hắn vừa ra là đòi tám suất, lúc đó, sao ông không nói hắn phá vỡ quy tắc?”

“Lần đầu ra chiêu liền muốn giết tôi, ông Trần, lúc đó, sao ông không nói hắn phá vỡ quy tắc?”

“Giờ đến phiên Trần Bát Hoang này thì lại là phá vỡ quy tắc?”

Giọng Trần Đức tràn đầy sự mỉa mai, ẩn sâu trong đó còn có một chút sát ý, sự hung ác và dữ tợn.

Anh cảm thấy rất nực cười: “Ông Trần, ông không biết tôi đã trải qua những gì mà đã khuyên tôi nên rộng lượng, ông cảm thấy lời của mình có thích hợp không?”

Thích hợp không?

Trần Bát Hoang nói một cách hùng hồn, khiến Trần Nguyên Bình á khẩu, sắc mặt ông ta đỏ bừng, không biết phải đáp lại như thế nào.

Quần chúng vây xem và các thí sinh đến tham dự buổi tuyển chọn cũng nhận thấy Trần Nguyên Bình có hơi quá đáng.

Ngay cả Ức Thư Huyên cũng cho là như vậy.

Chỉ cho phép quan phóng hỏa, không cho phép dân đốt đèn ư?

Không đợi Trần Nguyên Bình đáp lại, Trần Đức đột ngột giơ đao lên chặt bỏ ngón giữa của Huyết Lãnh.

Ngay lập tức, máu tươi bắn ra.

Trần Đức nhếch mép cười, thái độ cực kỳ bá đạo, không cho phép thương lượng: “Nếu quả thật có quy tắc, thì hôm nay, Trần Bát Hoang sẽ phá vỡ thứ quy tắc mà ông nói. Bất kỳ ai dám xen vào chuyện của tôi, kết cục… chỉ có chết!”

“Ông Trần, ông có chắc muốn xen vào việc này hay không?”

Đối với Trần Nguyên Bình, Trần Đức vẫn luôn tỏ thái độ khách sáo. Nói gì thì ông ta cũng là người của học viện Vô Song, cuộc thi tuyển sắp diễn ra, đắc tội với người của học viện không phải là một lựa chọn sáng suốt.

Còn nữa, vừa rồi, lúc Huyết Lãnh ra tay với anh, anh đã nhìn thấy sự thương tiếc trong mắt Trần Nguyên Bình, từ đó có thể thấy được con người ông ta không đến nỗi tệ.

Anh bằng lòng cho Trần Nguyên Bình một cơ hội lựa chọn.

Thế nhưng…

Nếu Trần Nguyên Bình không biết phân biệt đúng sai…

Vậy thì, ông ta chỉ có thể chết.

Phá vỡ quy tắc thì thế nào? Đắc tội học viện Vô Song thì sao chứ?

Anh chỉ biết một điều.

Anh em của anh không thể chết vô ích được!

Trên thao trường, quanh đài luận võ, người của các gia tộc thuộc ba thành phố lớn tại Vân Bắc, cùng với các tuyển thủ đến tham dự đều sững sờ.

Trần Bát Hoang…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.