Đây là uy hiếp, cảnh cáo Trần Nguyên Bình???
Mặt mày ai nấy đều đầy kinh hoàng khiếp sợ, Trần Bát Hoang của hiện tại hết lần này đến lần khác khiến họ phải nhìn bằng con mắt khác, cũng như triệt để thay đổi tam quan.
Mẹ nó!
Cho dù là mấy gia tộc đứng đầu trong số 36 gia tộc địa sát cũng không dám kiêu ngạo, bất cần, càn quấy như Trần Bát Hoang!
Uy hiếp một vị đại lão đến từ Côn Luân Hư, địa vị còn cao hơn cả Lục Phong, muốn đâm đầu vào chỗ chết à???
Quy tắc của học viện Vô Song…
Há có thể tùy tiện phá vỡ???
Thời gian như ngừng trôi, mọi người dường như đã nhìn thấy dáng vẻ Trần Nguyên Bình điên tiết lao lên, giết Trần Bát Hoang chết tại chỗ, ai nấy đều kinh hãi, ánh mắt đổ dồn lên người Trần Nguyên Bình.
Trần Nguyên Bình cũng không khác mọi người, trông có vẻ im lặng, trầm mặc.
Đứng yên tại chỗ.
Khuôn mặt già nua đỏ bừng, khó nén cơn giận dữ.
Bị một võ giả xuất thân từ thế tục dồn vào chân tường như thế, nếu là kẻ khác chỉ e đã sớm xông lên, giết người, đổ máu rồi!
Thế nhưng!
Người này lại là Trần Bát Hoang!
Thực lực của anh mạnh hơn Huyết Lãnh nhiều, còn ông ta ngay cả Huyết Lãnh cũng đánh không lại.
Nói cho xuôi thì, đánh với Trần Bát Hoang tuyệt đối chỉ có con đường chết!
Ông ta không dám động thủ!
Một khi chọn sai, thì 1000% Trần Bát Hoang sẽ xóa sổ ông ta ngay!
Bởi vì…
Ông ta phát hiện, trong mắt Trần Đức có một cơn bão chồng chất hết thảy giận dữ và sát ý.
“Nội quy của học viên Vô Song không thể phá vỡ”, trầm ngâm một chút, rốt cuộc Trần Nguyên Bình cũng mở miệng, trầm giọng và thận trọng: “Chuyện ngày hôm nay, không được trở thành tiền lệ!”
Không… không được trở thành tiền lệ?
Mọi võ giả có mặt tại hiện trường bị mấy chữ trên làm cho giật mình, bọn họ không phải ngu ngốc, tất nhiên hiểu hàm nghĩa những lời này.
Trần Nguyên Binh.
Nhượng bộ rồi!
Trước sự uy hiếp, bức bách của Trần Bát Hoang, ông ta chọn nhượng bộ!
Ánh mắt mọi người nhìn Trần Bát Hoang thay đổi trong nháy mắt, trong lòng bọn họ lại như bị đả kích thêm một nhát nữa, họ hoàn toàn không thể ngờ, đường đường là võ giả Côn Luân Hư, thế mà lại nhượng bộ!
Ban giám hiệu, giảng viên Đại học Thương mại ai nấy đều chưng hửng, phía trường học từng đứng ra chủ trì rất nhiều đợt tuyển chọn cho học viện Vô Song, có lần nào người của Côn Luân Hư không cao ngạo bất phàm, ai ai cũng đều ngưỡng mộ?
Lần này…
Lại nhượng bộ, cúi đầu ư?
Trần Bát Hoang… thật quá kinh khủng rồi!
Rốt cuộc hắn ta đã mạnh tới cảnh giới nào?
“Soẹt!”
Trong lúc mọi người còn đang mải suy nghĩ, một ánh đao chợt lóe lên, ngón áp út của Huyết Lãnh rơi xuống đất, mang theo một chuỗi máu tươi, hiện trường lặng phắc.
“Á!”
Mặt Huyết Lãnh không còn giọt máu, nhợt nhạt như thể xác chết trong quan tài, mồ hôi lạnh nhễ nhại, thân thể không ngừng run rẩy vì sợ hãi, ánh mắt vừa hoảng sợ vừa tuyệt vọng, thân xác đau đớn không chịu nổi khiến hắn không nhịn nổi rú lên nhức óc.
“Đau à? Sợ à? Tuyệt vọng à?”, Trần Sinh cười, nhìn Huyết Lãnh chăm chú, trầm giọng: “Hồi đó, sư phụ của mày cũng đã ra tay với anh em tao như vậy không phải sao?”
Ánh sáng trắng lóe lên.
Ngón cuối cùng.
Một lần nữa bị Trần Đức chặt đứt!
“Khốn nạn, khốn nạn, khốn nạn!!!”
Dưới chân Thiên Kiếm Phong, Côn Luân Hư, Phương Tâm Ngọc máu nóng đổ dồn về tim, gầm lên giận dữ, chỉ một cái tát, một tảng đá lớn nát tan tành, con ngươi giăng đầy tơ máu và sát ý dày đặc.
Ông ta xưa nay coi Huyết Lãnh như con ruột, bao nhiêu năm đích thân tận tụy bồi dưỡng hắn cho tới hôm nay.
Có thể nói…
Huyết Lãnh chính là tâm huyết cả đời của ông ta, càng giống con ruột hơn cả con ruột!
Nhưng bây giờ…
Ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Huyết Lãnh bị chặt từng ngón tay, không thể trợ giúp, không thể chạy đến nơi, tim ông ta như dang rỉ máu, giận dữ điên cuồng.
“Phương Tâm Ngọc, nếu như ông nhìn thấy cảnh này, thì ông hãy chờ sẵn ở Thiên Kiếm Phong, đợi tôi đến lấy cái đầu chó của ông!!!”
Qua màn hình, Phương Tâm Ngọc nhìn thấy Trần Đức giơ thanh đao trong tay lên, xẹt qua cổ huyết Lãnh, cắt đứt động mạch cổ của hắn.
Không tới nửa phút.
Huyết Lãnh gục trong vũng máu, hoàn toàn tắt thở, không còn cơ hội sống sót!
“Được! Được! Được lắm!”
Phương Tâm Ngọc đá nát màn hình, tức giận gằn mấy tiếng: “Trần Bát Hoang, tao sẽ chờ mày ở Thiên Kiếm Phong, ba năm trước tao không giết được mày, năm nay tao sẽ nhổ cỏ tận gốc!”
Trong mắt ông ta lóe ra từng tia dữ tợn.
Dưới võ đài ở Đại học Thương mại.
Huyết Lãnh đã chết!
Chết thật sự, nhanh chóng, gọn gàng!
Không hề có chút gì vương vấn!
Chung quanh khoảng sân rộng, ai nấy lặng người không nói nổi nên lời.
Trần Đức cầm thanh đao.
Tung một cú đá…
Đá gãy thanh đao làm hai khúc.
Bất chợt…
Anh móc ra chiếc bi động rượu, đổ xuống đất, rượu theo dòng chảy thấm vào đất.
“Các anh em, các cậu thấy không, những kẻ đã giết chết các cậu, tôi sẽ không tha bất kỳ kẻ nào”.
Trần Đức ngửa đầu, tu từng hớp rượu lớn, rượu ủ lâu năm nồng đượm trôi xuống yết hầu, như mang theo cả lửa cháy, thiêu đốt lục phủ ngũ tạng.
Sát ý, giận dữ trong mắt Trần Đức cũng trôi sạch theo rượu, tan vào trong lòng.
Giống như…
Lừa giận vừa rồi hoàn toàn chưa từng tồn tại.
Ức Thư Huyên nhìn đến ngây dại cả người.
Bỗng dưng cô ta nghĩ, Trần Bát Hoang là một người đàn ông rất kỳ lạ, ánh mắt của anh ẩn hiện một nỗi tang thương lạ lùng mà người trẻ vốn không nên có.
Người đàn ông này rốt cuộc đã trả qua chuyện gì? Đột nhiên cô ta cảm thấy tò mò về Trần Đức.
Cùng lúc đó…
Trần Đức bất ngờ quay đâu nhìn cô ta: “Tôi đã nói trước rồi, cô không nên chọn một người chết để kết đôi uyên ương giai ngẫu, cô không tin, vậy… giờ đã tin chưa?”
“…”, Ức Thư Huyên không dám nhìn thẳng Trần Đức, cô ta cắn môi, mặt mày đỏ ửng.
Thậm chí… trong ánh mắt còn có cả sự tủi thân.
Đúng vậy…
Chính là tủi thân!
Cũng vì trước đó cô ta đã đoán sai, nhìn lầm người.
Cô ta khinh bỉ chính mình, xấu hổ vì mắt nhìn kém cỏi so với Trần Bát Hoang.
Mà cũng đâu cần phải thẳng thắn như vậy, có khác gì vả mặt rõ đau xong hỏi, cô ổn chứ?
Nghiên túc mà nói, cô ta có sai gì đâu?
Hôm trước, cô ta hoàn toàn không biết Trần Đức, Trần Bát Hoang là ai, nhé! Tuy có nghe Lục Phong khen ngợi vài lần, nhưng ai mà biết được, ngay cả Linh Căn kỳ sơ cấp còn mạnh hơn cả thế?
Huống chi, trước một người đàn ông xa lạ như thế, với ánh mắt mắt đưa mày lại, động tác càn rỡ, là phụ nữ ai mà chả ghét?
Trên mặt Ức Thư Huyên như có lửa thiêu, chỉ hận không thể kiếm cái lỗ nào chui vào.
Nhưng…
Cô ta rất kiêu ngạo.
Đối với vấn đề của Trần Đức, cô ta vẫn cứng rắn ngẩng đầu lên, đè ép tiếng tim đập dồn dập, nhìn thẳng vào anh: “Là tôi sai, tôi mắt chó nhìn người thấp, được chưa? Anh thỏa mãn chưa, anh vừa lòng chưa?”