Trong thế tục, ngoại trừ Âu Dã Tư Linh thì không có ai khác mạnh hơn hắn được.
Ngay cả Diệp Ca của gia tộc đứng đầu ba mươi sáu tộc Địa Sát thì cũng chỉ là thứ rác rưởi, không phải hay sao?
Hắn lại càng không tin một cao thủ sẽ có mối quan hệ với thứ rác rưởi, sâu kiến như đám người Kỳ Hàn.
Cổ Tinh Hoa đứng trước người Trần Nguyên Bình và Ức Thư Huyên hệt như một ngọn núi lửa đang chực chờ phun trào, mặt hắn tối sầm, sát ý cuồn cuộn tạo thành từng đợt cuồng phong thổi qua, hất tung chiếc áo choàng của hắn.
Ngọn núi lửa trong lòng hắn có thể bùng nổ bất kỳ lúc nào.
Giết người!
Giày xéo!
Hắn không nói gì.
Một câu cũng không.
Mà chỉ nhìn chòng chọc vào Trần Nguyên Bình.
Nhưng…
Ai cũng có thể nhận ra rằng đây chính là sự bình yên trước cơn bão.
“Cậu Cổ, tôi đã điều tra về Trần Bát Hoang mà ông ta nói đến, chỉ là một võ giả Linh Căn sơ kỳ mà thôi, không biết hắn đã dùng thủ đoạn gì để đánh bại Huyết Lãnh nữa”, bên cạnh, Diệp Ca cười lạnh nói.
Linh Căn sơ kỳ!
Mấy chữ này khiến Cổ Tinh Hoa có cảm giác cực kỳ chói tai.
Trần Nguyên Bình lại dùng một tên ở thế tục, thực lực thấp hơn hắn một cảnh giới lớn để so sánh với hắn ư?
Hoàn toàn yên tĩnh.
Vốn dĩ, hắn cũng là võ giả cấp bậc yêu nghiệt, có thể vượt cấp giết người. Chẳng lẽ trên thế giới này thật sự có người có cảnh giới yếu hơn hắn, nhưng lại có thực lực mạnh hơn hắn sao?
Buồn cười!
Quả thật buồn cười!
“Phó viện trưởng Trần, lần sau, trước khi nói khoác thì nên soạn sẵn văn bản, đừng có nói chuyện mà quá nhiều sơ hở như vậy!”, trong lúc nói, Cổ Tinh Hoa cũng không nhịn nữa, hắn bùng nổ, lao vọt đến như một con chim ăn thịt, hai tay giơ lên, co lại thành trảo, chộp về phía Ức Thư Huyên và Trần Nguyên Bình.
Đây là võ kỹ của học viện Vô Song, rất nhiều người đều nhận ra.
Nó tên là “Thương Ưng Trảo”.
Là loại võ kỹ cấp thấp nhất.
Nhưng…
Khi Cổ Tinh Hoa thi triển võ kỹ này thì nó đã hoàn toàn thoát ly khỏi hai chữ “cấp thấp”, móng tay hắn hệt như những con dao găm sắc bén và vô cùng lạnh lẽo, không ngừng di chuyển lên xuống, liên tục tạo thành ảo ảnh, khiến đối phương không cách nào bắt được quỹ tích của nó.
“Xoẹt…”
Một giây sau…
Vuốt ở bàn tay phải của hắn cắm phập vào lồng ngực Trần Nguyên Bình, hệt như năm cây đinh đóng chặt ở đó.
Chợt, bàn tay dùng lực xé ra…
“Roẹt roẹt roẹt…”
!!!
Một miếng thịt ở ngực, cùng với xương, dây thần kinh, cơ, gân, và quần áo cứ thế bị xé ra, cực kỳ máu tanh và cũng cực kỳ tàn nhẫn.
Đồng thời, tay trái của hắn cũng chộp lấy vai trái Ức Thư Huyên, chọc thành năm cái lỗ máu, máu tươi chảy ra đầm đìa, vết thương sâu đủ thấy xương, kế đó, hắn nắm lấy cô ta, hất tung lên.
Rầm!
Ức Thư Huyên bị ném ra xa hơn mười mét, rơi mạnh xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
“Trần Nguyên Bình, tôi hỏi lại ông, so với Trần Bát Hoang mà ông nhắc đến, rốt cuộc tôi hay hắn mạnh hơn? Ai càng yêu nghiệt hơn ai?”, giọng Cổ Tinh Hoa cực kỳ chói tai và đầy ngông cuồng, cứ như một tên ma vương.
“Cậu…”, lúc này đây, Trần Nguyên Bình không nói nên lời, ông ta trợn trừng mắt, ánh mắt tràn đầy hoảng sợ, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, trông cực kỳ khó coi. Ông ta không còn đủ hơi sức để nói, chỉ cố hết sức cầm máu, chữa trị vết thương.
“Rầm!”
Cổ Tinh Hoa không cho Trần Nguyên Bình có cơ hội phản ứng, hắn vung tay tát mạnh vào mặt ông ta.
Phút chốc…
Trần Nguyên Bình ngã lăn ra đất, cứ như vừa bị sét đánh.
Còn chưa kịp hoàn hồn thì Cổ Tinh Hoa đã giơ chân giẫm lên mặt ông ta, dùng sức dí xuống.
Vẻ mặt hắn cực kỳ hung ác và âm u: “Lão già kia, ông cảm thấy ông có tư cách để đánh giá tôi à? Có tư cách đánh đồng tôi với đám chó mèo ngoài kia sao?”
Toàn trường rơi vào yên tĩnh.
Cổ Tinh Hoa không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã khiến tất cả mọi người giật mình kinh hoảng, kể cả Tử Vân Tử cũng thế.
Vốn dĩ…
Thân là viện trưởng, đáng lẽ ông ta nên ra tay, và ông ta cũng đã định ra tay.
Nhưng bây giờ…
Ông ta do dự và sợ hãi.
Thực lực của Cổ Tinh Hoa đã vượt xa một viện trưởng như ông ta, nếu bây giờ đi lên thì chẳng khác nào chịu chết.
Ở nơi xa…
Trên ngọn cây, Âu Dã Tư Linh vẫn nắm chặt kiếm, không hề nhúc nhích. Không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì trên khuôn mặt cô ta, hệt như một cái giếng tĩnh lặng. Cô ta chỉ lẳng lặng ở đó, quan sát tất cả.
Mái tóc nhẹ nhàng tung bay trong gió, như tiên nhân giữa trần thế, xinh đẹp và kiêu hãnh.
Tạm thời, cô ta chưa có ý định ra tay.
Dù em gái ruột đang ở đó, nhưng Âu Dã Tư Linh vẫn quyết định chờ thêm chút nữa, để đám gà con mới đến này trải nghiệm một phen cái gọi là sự tàn khốc của Côn Luân Hư, cũng như sự vô tình của học viện Vô Song.
Quảng trường lặng ngắt như tờ.
Cổ Tinh Hoa ra tay khiến mọi người cảm thấy rất hoảng sợ, có vài người vội vã rời đi, e ngại liên lụy đến mình.
“Lên, liều mạng với hắn!”, hốc mắt Lữ Đông Dã đỏ bừng, hắn ta siết chặt nắm đấm, lửa giận cuộn trào trong lòng ngực, tựa như dung nham đang không ngừng thiêu đốt lục phủ ngũ tạng.
“Đúng, liều mạng!
Mấy người Giang Hồ Hải, Hà Đồn cũng thế, bọn họ chỉ hận bản thân mình quá nhỏ yếu mà thôi.
Lúc này…
Bọn họ càng thêm khát khao thực lực.
Khát vọng…
Nếu như có tương lai, còn có cơ hội, bọn họ sẽ cố gắng gấp mười lần, gấp trăm lần, nghìn lần so với những người khác, mãi đến khi trở thành kẻ mạnh chân chính mới thôi!
Mấy người vận chuyển linh khí, ôm quyết tâm sẽ chết, cả bọn liều lĩnh…
Xông lên!
Âu Dã Thanh Vũ cũng thế.
“Tất… tất cả dừng tay!”
Đúng lúc này, Trần Nguyên Bình cố chịu đựng đau đớn dữ dội, khẽ quát lên một tiếng, ý muốn ngăn cản mọi người.
Nếu bọn họ ra tay lúc này, chắc chắn sẽ chết.
Hơn nữa sẽ chết rất thảm!
“Cậu Cổ, xem như… xem như tôi cầu xin cậu, tha cho bọn họ, có… có được không?”, kế đó, Trần Nguyên Bình lại một lần nữa khẩn cầu Cổ Tinh Hoa.