Ngăn cản.
Nhìn thấy Cổ Tinh Hoa ra tay, trong mắt hắn lóe lên tia phấn khích, nhe răng cười. Một vài võ giả chung quanh cùng tỏ vẻ hả hê, chờ xem trò hay.
Thế nhưng…
Ngay lúc đó, bỗng…
“Sát hạch còn chưa kết thúc, nếu các vị có tranh chấp hoặc mâu thuẫn thì xin hãy đợi giải quyết sau”, một giọng nói có hơi nặng nề vọng đến.
Chợt, một bóng người từ xa đi tới, người nọ để râu hình chữ bát, thoạt nhìn độ khoảng 50 tuổi.
Không ai khác, đó chính là phó viện trưởng ngoại viện, Trần Nguyên Bình.
Nhìn thấy ông ta, các đệ tử và giáo viên có mặt tại quảng trường, kể cả viện trưởng Tử Vân Tử cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Không ai ngờ ông ta lại nhúng tay vào lúc này.
Tất cả mọi người đều cảm thấy rất bất ngờ.
Dù sao thì học viện cũng có quy định rất rõ, cho phép tranh chấp, thậm chí cho phép giết người, thông qua những việc này để đào thải một vài võ giả. Chính vì lẽ đó nên bất kể là giáo viên hướng dẫn hay viện trưởng thì cũng không có ý định nhúng tay vào chuyện giữa các đệ tử.
Nhưng hôm nay…
Lại có chuyện khác thường!
Đám người vốn đang chờ mong Cổ Tinh Hoa ra tay lập tức tỏ vẻ thất vọng.
Tốc độ của Trần Nguyên Bình rất nhanh, chỉ vài bước đã đi đến bên cạnh Ức Thư Huyên, sóng vai mà đứng: “Hôm nay là ngày trọng đại của kỳ sát hạch, mong cậu Cổ có thể nể mặt lão phu, đừng gây ra sự cố”.
“Ồ?”
Cổ Tinh Hoa nhìn thẳng vào Trần Nguyên Bình, không sợ hãi, lại càng không kiêng kỵ, thậm chí, hắn còn nhếch mép cười, tỏ thái độ bỡn cợt: “Nói vậy, phó viện trưởng Trần muốn xen vào chuyện của tôi à?”
Cổ Tinh Hoa cố ý nhấn mạnh chữ “Phó” trong phó viện trưởng.
Ý của hắn rất rõ ràng, viện trưởng còn đứng bên cạnh nhìn thì phó viện trưởng như ông ta nhảy ra làm gì?
Huống chi…
Nói thật, trong mắt hắn, phó viện trưởng ngoại viện chẳng là gì cả, dù là cảnh giới hay thực lực thì hắn cũng có thể bỏ xa Trần Nguyên Bình mười con phố.
Loại người như Trần Nguyên Bình, tuy có cái chức phó viện trưởng ngoại viện, nhưng hoàn toàn không đủ tư cách sai sử hắn.
Ngày thường, hắn sẽ không để ý đến Trần Nguyên Bình, mà với đẳng cấp của ông ta thì cũng chẳng có tư cách quản hắn.
Hai người gần như không hề xuất hiện cùng lúc, từ trước đến nay vẫn luôn trong trạng thái nước sông không phạm nước giếng.
Thậm chí, có thể nói, ngày thường, khi nhìn thấy người của Tinh Minh, các giáo viên hướng dẫn ở ngoại viện, phó viện trưởng, và cả viện trưởng đều chuồn đi thật xa, vốn không dám trêu vào.
Hôm nay, Trần Nguyên Bình lại có gan đứng ra, xen vào chuyện của minh chủ Tinh Minh ư? Đúng là thú vị… thú vị…
Sắc mặt Trần Nguyên Bình sầm xuống, lộ vẻ nghiêm túc.
Nếu như có thể, ông ta thật sự không muốn chọc vào Cổ Tinh Hoa.
Có điều, trước khi đi, Trần Đức từng yêu cầu ông ta giúp đỡ trông nom mấy người Kỳ Hàn, và ông ta cũng đã đáp ứng người thiếu niên kia.
Bất kể là vì hứa hẹn hay vì thực lực vô cùng đáng sợ của Trần Bát Hoang, thì ông ta cũng buộc phải ra mặt: “Cậu Cổ, thật không dám giấu giếm, được tôi đồng ý, những người này mới có thể tiến vào học viện Vô Song, trước khi sát hạch chấm dứt, tôi có nghĩa vụ bảo vệ bọn họ”.
“Ha ha… Ha ha…”, Cổ Tinh Hoa híp mắt nhìn, giở giọng châm chọc: “Tôi còn tưởng đám… rác rưởi này là do Lục Phong tuyển vào, không ngờ lại do phó viện trưởng Trần đích thân nhặt về… Ông khiến tôi bất ngờ thật đấy, không biết nên nói phó viện trưởng Trần có con mắt thiển cận, hay nên nói đầu óc ông không dùng được… cái nào mới đúng đây?”
“…”, sắc mặt Trần Nguyên Bình âm u. Cổ Tinh Hoa quả thật rất ngang ngược, hắn nói rất lớn, giọng điệu đầy châm chọc, gần như toàn bộ người có mặt tại quảng trường đều nghe được. Thậm chí có một số đệ tử nội viện cười ầm lên, còn với ngoại viện, tuy đám đệ tử mới không dám lên tiếng, nhưng trong mắt bọn họ cũng tràn đầy mỉa mai và khinh thường.
“Phó viện trưởng Trần, thật xin lỗi, Cổ Tinh Hoa này… không thể nể mặt ông được”.
Cổ Tinh Hoa vòng tay trước ngực, tiếp tục đi về phía trước. Khi đến trước mặt Trần Nguyên Bình và Ức Thư Huyên, hắn nhướng mày và nói: “Kính xin hai vị… cút sang một bên!”
“Muốn đụng vào bọn họ thì bước qua người tôi đã”, tuy Trần Nguyên Bình sợ, nhưng ông ta quyết không lui lại.
Dù thực lực của ông ta không phải đối thủ của Cổ Tinh Hoa, nhưng ít nhất có thể ngăn được hai chiêu của hắn, kéo dài thời gian cũng không phải vấn đề gì khó.
“Đúng vậy, Cổ Tinh Hoa, muốn đụng vào bọn họ thì qua cửa của chúng tôi trước!”, Ức Thư Huyên khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, oán hận nói. Cô ta cũng không tin mình và Trần Nguyên Bình cản không nổi Cổ Tinh Hoa.
“Trần Nguyên Bình, nể tình lúc trước là do ông tuyển tôi vào, tôi cho ông một cơ hội nữa”, giọng Cổ Tinh Hoa trở nên nặng nề: “Không muốn mất mặt thì lập tức cút đi, đừng có cản đường tôi. Nếu không, chỉ e ông không những không thể làm phó viện trưởng, mà ngay cả giáo viên hướng dẫn cũng khó mà làm tiếp”.
“Cổ Tinh Hoa, với tư cách là giáo viên hướng dẫn đã tuyển cậu vào, tôi cũng muốn nhắc cậu một câu”, Trần Nguyên Bình hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào Cổ Tinh Hoa: “Cùng là người đến từ thế tục, nếu thế tục đã có một cao thủ như cậu, thì ắt cũng sẽ có người thứ hai. Tôi đồng ý để Kỳ Hàn, Lữ Đông Dã, Hà Đồn, Trương Tử Đằng, Giang Hồ Hải tiến vào học viện cũng có nguyên nhân trong đó cả đấy. Mà nguyên nhân chính là vì cậu Trần – Trần Bát Hoang!”
“Mặc kệ cậu có tin hay không, tôi vẫn muốn nói cho cậu biết, cậu Trần mạnh hơn cậu, càng yêu nghiệt hơn cậu, nếu bọn họ xảy ra chuyện gì, một khi Trần Bát Hoang tìm đến, cậu chắc chắn sẽ phải hối hận”.
“Bởi vì nếu so với Trần Bát Hoang, thiên phú, thực lực và sự tàn nhẫn của cậu quả thật không đáng kể đến!”
“Tôi không muốn thấy cậu chết!”
Đối mặt với Cổ Tinh Hoa, Trần Nguyên Bình không có lòng tin để chiến thắng, chỉ có thể đem Trần Đức ra với hi vọng thông qua sự giới thiệu của ông ta, Cổ Tinh Hoa sẽ từ bỏ ý định của mình.
Thế nhưng…
Cách này chẳng những không có hiệu quả, mà còn khiến Cổ Tinh Hoa càng thêm tức giận.
Ánh mắt hắn thoáng trở nên âm u, cơ mặt liên tục co giật bởi phẫn nộ.
Thân là minh chủ Tinh Minh, sự kiêu ngạo và tự phụ của hắn hơn xa người thường. Cổ Tinh Hoa là một kẻ cực kỳ sĩ diện, vậy mà Trần Nguyên Bình lại dám nói hắn không bằng một tên nhóc đến từ thế tục ngay trước mặt rất nhiều người, hơn thế nữa, ông ta còn dùng mấy câu như “cậu sẽ phải hối hận”, “không đáng kể đến”, “Tôi không muốn thấy cậu chết”,… Những lời đã hoàn toàn đâm thủng trái tim kiêu hãnh của hắn, khiến hắn có cảm giác phải chịu đựng sự nhục nhã lớn lao nhất cuộc đời này.