Bát Gia Tái Thế

Chương 468: Chương 468: Cởi đồ




“Rất tốt!”

Ánh mắt Lục Lâm Khai lóe lên vẻ đắc ý, đúng lúc này người làm của ông ta báo lại: “Gia chủ, phòng của thánh nhân đã dọn dẹp xong”.

“Ừ”.

Lục Lâm Khai gật đầu, ông ta đặt dao lên thân người thứ ba, cân nhắc nhìn Lục Thư Tuyết: “Lục Thư Tuyết, vậy cô cứ tiếp tục chọn đi”.

Không có gì phải do dự.

Đã đi đến bước này, Lục Thư Tuyết chỉ có thể tiếp tục cởi áo tháo dây lưng.

Cánh tay trắng nõn như ngó sen từ từ hiện lên trong ống tay áo, sau đó là làn da trắng như tuyết, xương quai xanh thơm ngát màu hồng phấn, khi chiếc váy tuột xuống, một mảng lưng dần hiện ra.

Cũng may,

Dưới chiếc áo tím còn có một nội y màu tím hơi bảo thủ dính sát người, vòng eo hấp dẫn thướt tha không có một chút thịt thừa, hết sức yêu kiều xinh đẹp, váy vẫn còn ở dưới chân…

Xương hông nở nang mỹ miều, trắng nõn giống như ngà voi, đôi chân ngọc dần dần hiện lên.

Đám người nhà họ Lục, bao gồm cả Bộ Kinh Phong, ai cũng đều kinh ngạc, bọn họ biết Lục Thư Tuyết rất đẹp, nhưng không biết thân hình cô ta lại hoàn mỹ như vậy, gần như không tồn tại bất kỳ nhược điểm nào. Cô ta cứ đứng như vậy, đẹp như tiên nữ trong tranh, thân hình chữ S được thể hiện tinh tế, đường cong có thể nói là hoàn mỹ.

Chương Hằng nhìn đến mức ánh mắt cũng thẳng tắp, hắn ta tự xưng là đã từng gặp qua rất nhiều phụ nữ, nhưng Lục Thư Tuyết là người phụ nữ đẹp nhất, hoàn mỹ nhất!

Thật đúng như tên, khí chất như sách, da thịt như tuyết!

Hắn ta có chút mong đợi, sau khi miếng vải che cuối cùng được cởi xuống thì phơi bày ra cảnh đẹp núi non như thế nào.

Đối với mọi người mà nói, tình hình lúc này của Lục Thư Tuyết không xem là quá lộ, các cô gái trong Côn Luân Hư bình thường còn mặc bốc lửa hơn thế này, vì vậy… bọn họ cũng không cảm thấy xấu hổ.

Nhưng,

Nếu tiếp tục làm,

Vậy thì thật sự đột phá ranh giới cuối cùng của người phụ nữ đó!

Lục Thư Tuyết rất đẹp,

Cô ta mang dáng vẻ hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn,

Nhưng,

Lục Lâm Khai không có hứng thú thưởng thức.

Thậm chí không nảy sinh một chút suy nghĩ bất thường.

Một là vì trong lòng ông ta chỉ có khát vọng quyền lợi. Hai là Lục Thư Tuyết dù xinh đẹp mĩ miều như thế nào thì cũng người phụ nữ của Chương Hằng, ông ta không có tư cách nảy sinh suy nghĩ.

Vì vậy,

Sau khi Lục Thư Tuyết cởi váy tím ra, ông ta gần như không có chút do dự chỉ đao vào một người mới: “Cô cháu gái ngoan, không thể không thừa nhận cháu thật sự rất xinh đẹp, nhưng… có thể được cậu Chương vừa ý thì vẫn là vinh hạnh cả đời của cô”.

“Vậy thì tiếp theo, cô chọn cứu hay không cứu chú ba kính yêu của mình đây? Chọn rượu hay chọn mở một thứ nào đó?”

Lục Lâm Khai quét mắt nhìn Lục Thư Tuyết, mặt đầy đắc ý và thích thú.

Ông ta muốn ép Lục Thư Tuyết vào đường cùng, để cô ta mất mặt trước tất cả mọi người, vĩnh viễn mất đi tư cách tranh đoạt chức gia chủ nhà họ Lục.

Để Lục Thư Tuyết có thể tiếp tục,

Lần này ông ta chỉ đao liên hoàn,

Không phải người khác,

Mà là chú ba của Lục Thư Tuyết, em ruột của ông ta,

Lục Lâm Phong!

“Mẹ kiếp Lục Lâm Khai, ông đây muốn lấy mạng đổi mạng với mày!”, hai mắt Lục Lâm Phong trợn tròn như dã thú tàn bạo, ngực và đan điền của ông ta bị một vài xiềng xích xuyên qua, trên người đều là vết máu, trong nháy mắt ông ta bộc phát ra sức mạnh kinh người, xông lên cắn vào lỗ tai của Lục Lâm Khai.

“Rít!”

Trong nháy mắt, ông ta cắn lỗ tai của Lục Lâm Khai, nhai nhai mấy miếng rồi nuốt xuống!

“Ách!”

Lục Lâm Khai đau đến mức hét lên, một cước đá vào ngực Lục Lâm Phong, xương sườn của Lục Lâm Phong liên tiếp gãy lìa, tiếng rắc rắc vang dội rồi lại rơi xuống đất.

“Giết tao đi, Lục Lâm Khai, con mẹ nó mày giết tao đi”, Lục Lâm Phong cực kỳ chính trực, khóe miệng đều là máu, hoặc là có Lục Lâm Khai, hoặc là có ông ta.

Ông ta nguyện chết,

Chứ không muốn thấy Lục Thư Tuyết chịu nhục!

“Đừng!”, Lục Thư Tuyết lo lắng, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, vừa oan ức vừa đau đớn.

“Lục Lâm Phong, mày muốn cứ như vậy mà chết sao? Mày nằm mơ à?”, Lục Lâm Khai cố nén cơn đau ở tai, máu không ngừng chảy, ông ta thâm độc nói: “Không phải mày luôn coi Lục Thư Tuyết như con gái sao? Tao không muốn mày chết, tao muốn mày đích thân nhìn thấy con gái mày không một mảnh vải trước mặt mọi người!”

“Đương nhiên, trừ phi nó không muốn cứu mày!”

Lục Lâm Khai một cước giẫm lên đầu Lục Lâm Phong, ông ta không có một chút lưu tình nào với anh em ruột thịt của mình, thậm chí còn đối phó tàn nhẫn hơn với người khác.

Ai bảo Lục Lâm Phong cũng là một trong những đối thủ cạnh tranh chức gia chủ!

“Lục Thư Tuyết, cô có cứu chú ba kính yêu, chú ba luôn yêu thương bảo vệ cô hay không?”, con ngươi Lục Lâm Khai đỏ tươi, có đố kỵ, có căm ghét, có hưng phấn, đủ các loại ưu tư xen lẫn, duy chỉ không có thương hại và tình thân.

“Cứu, tôi cứu…”

Lục Thư Tuyết gần như bất lực, giống như mệt lả đi, giọng nói yếu ớt, nước mắt chảy ròng,

Người khác có thể không cứu,

Nhưng,

Cô ta phải cứu chú ba.

Từ nhỏ, chú ba của cô ta không khác gì người bố thứ hai, ông ta đối xử với cô ta như con gái.

Làm sao cô ta có thể không cứu?

“Thư Tuyết, đừng…”, Lục Lâm Phong giãy giụa.

Giọng của ông ta quá yếu, yếu đến mức mọi người không nghe thấy.

Hoặc là,

Cho dù có người nghe được cũng sẽ không quan tâm đến ông ta.

“Aiz…”

Bộ Kinh Phong thở dài, hắn ta quay người, không muốn nhìn thấy Lục Thư Tuyết cởi thứ đồ cuối cùng xuống, hắn ta cũng chỉ muốn giữ lại một chút tôn nghiêm, cũng là điều duy nhất hắn ta có thể làm.

Tình hình bây giờ, dù hắn ta muốn cứu cũng bất lực.

Kể từ khi cứu được cô gái nhỏ đang khóc thét trong tay, Chương Hằng, thậm chí là sáu vị thái thượng trưởng lão thỉnh thoảng lại chú ý nhìn chằm chằm vào hắn ta.

Nhưng dù hắn ta có bất kỳ động tác gì, e rằng chưa kịp hành động đã chết tại chỗ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.