Là cố ý gây khó dễ cho hắn ta!
Và không nể mặt hắn ta!
Mà một người có tính tình nóng nảy, táo bạo như Chương Hằng thì sao nhịn nổi?
Mắt thấy Chương Hằng sắp bùng nổi, lão tổ tông bỗng mở miệng: "Tiểu Hằng, thôi bỏ đi. Như lời cậu ta nói đó, không nhất thiết phải vì một đứa bé mà đối đầu với nhà họ Bộ".
"Hô..."
Chương Hằng thở hắt ra, ép mình bình tĩnh lại, lời nói của lão tổ cũng không thể không nghe:
"Bộ Kinh Phong, kế tiếp, tốt nhất là anh đừng có mà nhúng tay vào. Không thì, ông đây sẽ khiến anh chết không chỗ chôn!"
Bộ Kinh Phong không nói gì, lùi sang một bên.
Lục Lâm Khai vô cùng không cam nói: "Cậu Chương, không thể bỏ qua cho anh ta như vậy được, người chết là con trai tôi đó, cậu Chương!"
"Lục Lâm Khai...", Chương Hằng trừng Lục Lâm Khai một cái, vươn tay thò vào trong cổ áo của Phương Bích Liên đang bóp chân cho mình, âm trầm nói: "Học hỏi người phụ nữ của ông đi, làm tốt chuyện ông nên làm".
Chỉ một cái liếc mắt cũng đã khiến Lục Lâm Khai sợ tới mức run lên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, giật mình tỉnh táo lại.
Giờ ông ta chính là tù nhân, nên sao có thể nhúng tay hay thay đổi suy nghĩ và quyết định của Chương Hằng chứ? Nếu nói thêm mấy câu nữa thì chắc ngay cả mình cũng sẽ chết luôn!
"Vâng, thưa cậu Chương!"
Lục Lâm Khai cúi đầu, tim gan run rẩy, ánh mắt lóe lên vẻ nham hiểm độc ác.
Chuyện con trai ông ta chết không thể cho qua một cách như vậy được!
Nếu không thể giết Bộ Kinh Phong, vậy nhất định phải khiến đám người ủng hộ Lục Thư Tuyết tắm máu!
Con trai của Lục Lâm Khai ông ta tuyệt đối không thể chết một cách uổng mạng như vậy được.
Tục ngữ nói hổ dữ không ăn thịt con.
Tuy Lục Lâm Khai rất tàn nhẫn, có thể vì địa vị mà từ bỏ vợ mình. Nhưng, con trai vẫn là cục cưng trong lòng ông ta.
Vậy mà lại cứ thế đã chết.
Ông ta tức phát điên, cúi đầu, vành mắt đỏ bừng.
Không thể đụng vào Bộ Kinh Phong, vậy ông ta sẽ dồn hết mọi thù hận lên đầu Lục Thư Tuyết. Mọi chuyện đều là tại cô ta hết, nếu như không có cô ta thì ông ta đã ngồi lên vị trí gia chủ từ lâu rồi!
Cũng sẽ không mất đi vợ và con trai mình!
"Còn không đứng lên làm việc tiếp? Ông yên tâm, kế tiếp sẽ không có ai làm phiền ông nữa đâu", Chương Hằng ung dung nói, hoàn toàn chẳng thèm để ý đến sự tức giận của Lục Lâm Khai.
"Vâng!"
Lục Lâm Khai run rẩy chậm rãi đứng dậy, hung hăng trừng Bộ Kinh Phong.
Bộ Kinh Phong lại làm như không nhìn thấy.
Còn Lục Thư Tuyết lại nhìn Bộ Kinh Phong với ánh mắt đầy biết ơn.
Hắn ta và Lục Thư Tuyết không thân cũng chẳng quen, thậm chí là chỉ mới biết nhau mấy tiếng mà thôi.
Bộ Kinh Phong hoàn toàn không có nghĩa vụ phải giúp, nhưng hắn ta lại bất chấp nguy cơ sẽ bị Chương Hằng giết chết ra tay.
Dù chỉ cứu một người, nhưng vậy cũng đủ rồi!
"Cháu gái ngoan của tôi, cô có hài lòng với kết quả như giờ không?", Lục Lâm Khai đứng dậy, âm trầm nhìn Lục Thư Tuyết, hung ác nói.
"Lục Lâm Khai, đây là hậu quả ông tự làm tự chịu thôi", Lục Thư Tuyết lạnh lùng nói, chẳng hề thấy thương xót cho ông ta chút nào.
"Tự làm tự chịu?"
Lục Lâm Khai giận quá hóa cười: "Người đâu, lấy đao của tôi tới đây!"
Ông ta vừa nói xong đã có người cầm một thanh đao đi đến trước mặt Lục Lâm Khai.
Lục Lâm Khai vung đao lên, lập tức đi đến trước mặt đám người ủng hộ Lục Thư Tuyết, hung hăng nói: "Lục Thư Tuyết, giờ người ủng hộ của cô còn lại 36 người!"
"Suốt 36 mạng người, giờ... cô cởi một cái, chỉ có thể cứu một người. Tôi muốn biết, cô sẽ cứu ai!"
Ông ta vừa nói vừa gác đao lên cổ một người.
Đây là một người phụ nữ, bà ấy chính là mẹ của cô bé ban nãy, mợ của Lục Thư Tuyết!
"Vậy tôi hỏi cô, cô có muốn cứu bà ta không? Nếu muốn, vậy cô hãy cởi một cái", Lục Lâm Khai cười gằn, thanh đao trong tay ghì vào làn da của người phụ nữ kia, xuất hiện một vệt máu.
"Thú vị...", trong đại sảnh, khóe miệng Chương Hằng lộ ra một nụ cười lạnh lẽo. Tên Lục Lâm Khai này biết chơi hơn so với tưởng tượng của hắn ta đó chứ.
Chương Hằng cũng không ngại Lục Thư Tuyết cởi sạch trước mặt đám đông.
Dù sao, hắn ta cũng không tính cưới Lục Thư Tuyết, hoặc có thể nói là chẳng hề có ý định kết hôn. Cao thủ như hắn ta, đương nhiên không chỉ có một người phụ nữ.
Với Chương Hằng, phụ nữ chỉ là một món đồ chơi của mình.
Mà tác dụng của nó chẳng phải là tạo niềm vui cho hắn ta và người khác sao? Chương Hằng không ngại để mọi người nhìn thấy dáng người của món đồ chơi quyến rũ và xinh đẹp như thế nào.
Trong lòng Lục Thư Tuyết trùng xuống, gương mặt xinh đẹp lập tức trở nên vô cùng khó coi. Cô ta không ngờ Lục Lâm Khai lại độc ác, buồn nôn như thế!
Một món đồ cứu một người...
Là một võ giả, bản thân sẽ có được khă năng chống lạnh. Thế nên... cô ta cũng không có mặc nhiều quần áo!
Lục Thư Tuyết cực kỳ khó xử, cứu hay không cứu? Thật sự là rất khó để lựa chọn!
Lục Thư Tuyết muốn chết.
"Lục Thư Tuyết, cô có thể tự sát, vậy thì tôi cũng sẽ chết. Nhưng... tôi tin rằng cô sẽ không làm thế", như nhận ra được suy nghĩ của Lục Thư Tuyết, Lục Lâm Khai cười ha ha nói: "Cô chết thì tôi cũng sẽ chết. Có điều, những người này cũng sẽ chết! Nếu một mạng của tôi có thể đổi được mạng của các người, vậy cũng đáng!"
"Vô sỉ!"
Lục Thư Tuyết cắn chặt đôi môi đỏ mọng, hàng mày xinh đẹp nhíu lại. Nếu ánh mắt có thể giết người thì Lục Lâm Khai đã bị cô ta chia năm xẻ bảy từ lâu rồi.
Tiếc là lại không thể.
Đối mặt với đám Lục Lâm Khai, Chương Hằng, cô ta thật sự không có cách nào.
Ngay cả tự sát cũng là một chuyện xa xỉ!
Lục Thư Tuyết có quá nhiều sự trói buộc, như lời Lục Lâm Khai nói đó, cô ta thà hy sinh sự trong sạch của mình cũng không muốn những người ủng hộ mình chết.
"Tôi cứu!"
Lục Thư Tuyết thở hắt ra, giống như đã chấp nhận số phận.
May mà trên người cô ta có mặc một cái áo mỏng để khoác cho đẹp, nên cũng không ảnh hưởng lớn lắm.
Sau đó, Lục Thư Tuyết cởi cái áo đó ra, lạnh lùng nói: "Thả người!"
"Được!"
Lục Lâm Khai nhấc đao lên, đẩy mợ của Lục Thư Tuyết ra khỏi đám người.
Ông ta cũng không sốt ruột, muốn đùa bỡn người khác thì phải làm từ từ mới thú vị. Lục Lâm Khai hoàn toàn không mong đợi sẽ giết được người ngay từ đầu, vì ông ta biết Lục Thư Tuyết chắc chắn sẽ cứu.
Thế nhưng, cô ta cứu hết được ư?
Đợi đến khi Lục Thư Tuyết không mảnh vải che thân, ông ta lại giết hết cả đám.
Lúc đó, mới có hiệu quả tốt!
Lục Thư Tuyết sẽ càng thảm hại hơn!
Ông ta như đã nhìn thấy cái dáng vẻ bất lực, tuyệt vọng của Lục Thư Tuyết!
"Người này, cứu không?", đao của Lục Lâm Khai lại kề lên cổ một người. Đó là một bé trai 3 tuổi, thanh đao trông còn lớn hơn đầu của cậu bé. Cậu bé đã khóc không thành tiếng, như cạn cả nước mắt, ngơ ngác đứng tại chỗ.
Lục Thư Tuyết vẫn như cũ không chút do dự gỡ đai lưng bên hông ra, cởi món đồ thứ hai xuống...
Sau đó, trên người của cô ta chỉ còn lại chiếc váy dài màu tím, trong quá trình lặn lội đường xa, chiếc váy đã có đôi chỗ bị rách, trông có chút lôi thôi.