Lục Thư Tuyết cực kỳ tức giận!
Phòng thánh nhân!
Đó từng là phòng của bố mẹ cô ta!
Lục Lâm Khai làm vậy là đang sỉ nhục mình!
"Lục Lâm Khai, ông đừng có quá đáng!", Lục Thư Tuyết nghiến răng nghiến lợi, siết chặt đôi bàn tay trắng như phấn, móng tay đâm sâu vào da thịt, truyền đến một cơn đau thấu tim, nhưng cô ta lại như không cảm giác được gì.
"Quá đáng? Tôi quá đáng đấy thì sao?", Lục Lâm Khai không chút sợ hãi, chẳng thèm che giấu vẻ giả dối trên mặt: "Nếu cô muốn lấy mạng tôi thì cứ làm theo lời cậu Chương đi đến trước mặt, cố gắng làm cậu ấy vui đi, chưa biết chừng cậu ấy sẽ giết tôi giúp cô đấy?"
Lục Thư Tuyết nhìn chằm chằm Lục Lâm Khai, đỏ mắt nói: "Nếu tôi nói không thì sao?"
"Không?"
Khóe miệng Lục Lâm Khai nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn, lớn tiếng nói: "Lục Thư Tuyết, cô có nhìn thấy không vậy? Kia đều là người ủng hộ cô, họ vì cô mới trở thành tù nhân và có dáng vẻ như giờ".
"Giờ, Lục Thư Tuyết, tôi ra lệnh cho cô, cởi từng món đồ trên người ra. Nếu cô không chịu, vậy thì..."
Lục Lâm Khai giơ tay lên, ngay sau đó...
"Á!"
Một tiếng hét thảm chợt vang lên, Lục Lương Thần vung roi lên, trực tiếp quấn chặt một người đàn ông, đầu roi sắc bén đâm thẳng vào cổ làm anh ta chết ngay tại chỗ.
Trong đại sảnh, Chương Hằng mặt đầy chế nhạo ngồi trên vị trí gia chủ vừa uống trà vừa nhìn xem trò hay. Dường như mọi thứ đều không liên quan đến hắn ta, cứ lẳng lặng ngồi nhìn, khá là hài lòng với hành động của Lục Lâm Khai.
"Người thân, người ủng hộ của cô sẽ có kết quả như thế đó. Giờ... số phận của họ đều nằm trong tay cô", Lục Lâm Khai híp mắt lại, nhìn chằm chằm Lục Thư Tuyết nói.
Sắc mặt Lục Thư Tuyết trắng bệch, trong mắt tràn ngập vẻ tuyệt vọng.
Cô ta đang giãy dụa.
Từ khi sinh ra tới nay, tấm thân trong sạch, trắng ngần như ngọc của mình đã bị người làm nhục như vậy bao giờ?
Nhưng giờ, tính mạng của mấy chục người lại phụ thuộc vào một suy nghĩ của mình!
Cô ta... phải làm thế nào đây?
Lục Lâm Khai cũng không cho Lục Thư Tuyết thời gian suy nghĩ, lạnh nhạt nói: "Nếu cô đã không muốn, vậy thì..."
Ông ta còn chưa nói xong, Lục Lương Thần đã lại bắt thêm một người!
Lần này, là một bé gái trông chỉ có 5 tuổi.
Lục Lương Thần trực tiếp giật cô bé từ trong tay bố mẹ mình, cô bé òa khóc, nước mắt rơi như mưa, hết sức sợ hãi, khóc huhu.
"Cô bé đáng yêu làm sao, trông cũng có vài nét giống cô hồi trước đó chứ. À đúng rồi...", Lục Lâm Khai âm u nói: "Nếu tôi nhớ không nhầm thì cô bé là con gái của em trai bố cô nhỉ? Giống cô cũng bình thường thôi".
Lần này, Lục Lương Thần không có dùng roi, mà là dùng kiếm, mũi kiếm đặt lên cổ cô bé, khẽ vạch, một giọt máu bắt đầu chảy xuống theo mũi kiếm.
Tuy bố mẹ cô bé rất đau đớn, nhưng lại không nói tiếng nào, chỉ im lặng khóc.
Họ là cậu mợ của Lục Thư Tuyết, từ đầu đến cuối đều đứng về phía cô ta. Dù có mất mạng, cũng không muốn phản bội, vứt bỏ chính nghĩa.
Lồng ngực Lục Thư Tuyết phập phồng lên xuống, thở hổn hển, nghiến răng.
Mắt thấy mũi kiếm càng lún càng sâu, cuối cùng cô ta cũng đưa ra lựa chọn: "Tôi... cởi!"
Rốt cuộc cũng thỏa hiệp, thực tế chính là như vậy, mặc dù đôi khi không phải điều mình muốn, nhưng cũng phải cúi đầu thỏa hiệp, chấp nhận số phận!
Lục Lâm Khai thắng!
Lục Thư Tuyết không có khả năng chẳng màng đến tính mạng của cô bé, cũng không thể bỏ mặc mạng sống của 30 40 người kia!
"Xem ra, cô vẫn biết điều đấy chứ. Có điều... cô đã bỏ lỡ cơ hội, cô bé kia sẽ vì sự do dự của cô mà chết..."
"Cái gì?", Lục Thư Tuyết trợn to mắt.
Lục Lâm Khai cũng không để ý tới cô ta, đưa mắt ra hiệu với Lục Lương Thần.
Sau đó, Lục Lương Thần lập tức gia tăng sức mạnh, chuẩn bị ra tay.
Phụt!
Ngay khi hắn tăng sức mạnh, máu tươi chợt bắn tung tóe giữa không trung, mùi máu tanh xông thẳng vào mũi!
Trong lòng tất cả mọi người đều căng thẳng, thậm chí Lục Thư Tuyết còn không đành lòng quay đầu đi.
"Hu hu..."
Nhưng mà, tiếng khóc của cô bé vẫn vang lên.
Lục Thư Tuyết giật mình, quay phắt đầu lại nhìn về phía Lục Lương Thần.
Chỉ thấy Lục Lương Thần đã ngã xuống đất chết đi, nơi cổ rõ ràng có một vết máu, dưới đầu tràn ra một vũng máu tươi.
Người chết không chỉ là Lục Lương Thần, mà còn có ba gã trông coi.
Còn cô bé lại xuất hiện trong tay một người.
Người đó là Bộ Kinh Phong!
Chẳng ai ngờ vào lúc quan trọng ấy người ra tay lại là Bộ Kinh Phong - người vẫn không nói câu nào, đứng im từ đầu đến giờ.
Hắn ta một tay cầm kiếm, tay còn lại ôm cô bé kia nói:
"Với một bé gái mà cũng ác như vậy, Lục Lâm Khai, ông không sợ bị sét đánh à?"
Gân xanh trên mặt Lục Lâm Khai hằn lên.
Chết rồi!
Lục Lương Thần đã chết?
Đó chính là con trai ông ta đấy!
Con trai độc nhất đó! . Đam Mỹ Hài
Ông ta thở hổn hển, không kiềm nổi định ra tay.
Song, lý trí và nỗi sợ hãi đã ngăn bước chân ông ta lại.
Đầu tiên, ông ta không phải đối thủ của Bộ Kinh Phong, xông lên thì chỉ có chết!
Thứ hai, Lục Lâm Khai không thể chọc vào nhà họ Bộ. Con trai ông ta chết trong tay Bộ Kinh Phong, dù là đối mặt với bản thân hắn ta hay nhà họ Bộ đứng đằng sau thì ông ta cũng không có phần thắng.
Chỉ có thể nhịn!
Trái tim ông ta run rẩy, nhói đau, tức giận nhìn Chương Hằng, hy vọng hắn ta đứng ra giúp mình.
Khoảnh khắc ấy, Chương Hằng ngồi trong đại sảnh, đôi mắt như kiếm âm u nhìn thẳng vào Bộ Kinh Phong: "Bộ Kinh Phong, anh là định xen vào chuyện của ông đây hả?"
"Chương Hằng, tôi không có hứng xen vào chuyện giữa anh và nhà họ Lục. Tôi mặc kệ người khác, nhưng tôi thích và nhìn trúng cô bé này, nên muốn xen vào. Trừ khi anh muốn vì một cô bé mà đối đầu với nhà họ Bộ tôi".
Bộ Kinh Phong lạnh nhạt, nhìn chằm chằm Chương Hằng bình tĩnh nói: "Anh là người thông minh, có cần thiết phải thế hay không thì chắc là trong lòng anh cũng rõ!"
Mí mắt Chương Hằng giật giật, trong mắt hiện lên sát khí, giận dữ ra mặt.
Lúc này, Bộ Kinh Phong ra tay.