Bát Gia Tái Thế

Chương 465: Chương 465: Số phận của họ nằm trong tay cô




Ông ta vừa định nói chuyện, Phương Bích Liên lại chợt mở miệng, mặt mày phấn khích nói: "Cậu Chương, có thể lọt vào mắt xanh của cậu là vinh hạnh của tôi. Chỉ cần cậu muốn, Bích Liên bằng lòng hầu hạ cậu cả đời!"

"Đúng, đúng, đúng!", Lục Lâm Khai vội vàng cướp lời, nịnh nọt nói: "Cậu Chương, cậu có thể nhìn trúng Bích Liên là may mắn tám đời của bà ấy, tôi nào có ý kiến gì. Chỉ cần cậu thích thì mọi thứ của nhà họ Lục đều là của cậu!"

"Ha ha, đúng vậy, Lục Lâm Khai, ông biết điều đấy", Chương Hằng hài lòng cười, hắn ta thích một con chó như Lục Lâm Khai, chỉ đâu cắn đó. Tuy con chó ấy có khả năng phản bội bất cứ lúc nào, nhưng hắn ta hoàn toàn tin tưởng mình sẽ đàn áp được nó.

"Còn quỳ làm gì, chẳng phải ông nói mình có cách khiến Lục Thư Tuyết tự nguyện, ngoan ngoãn theo tôi sao? Kế tiếp sẽ coi biểu hiện của ông đó, làm tốt sẽ có thưởng. Không tốt thì chắc ông cũng rõ sẽ có kết quả thế nào nhỉ?", Chương Hằng khẽ hớp một ngụm nước trà, rũ mắt nhìn Lục Lâm Khai, nghiềm ngẫm kiêu ngạo nói.

"Vâng, thưa cậu!"

Lục Lâm Khai hết sức phấn khởi, Lục Thư Tuyết ơi Lục Thư Tuyết, Chương Hằng do cô dẫn về không những không giúp cô, mà giờ còn trở thành ô dù cho ông đây. Không biết lát nữa, cô sẽ có vẻ mặt như thế nào đây?

Ngoài cửa, gương mặt xinh đẹp của Lục Thư Tuyết giăng đầy sương lạnh, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kín trước mặt, cứ cảm thấy lo lắng không yên. Lục Lâm Khai là một tên nham hiểm giả dối, không từ thủ đoạn chỉ để đạt được mục đích của mình.

Ông ta ở cùng với đám Chương Hằng lâu như vậy, rất có khả năng sẽ xảy ra chuyện xấu.

Nhưng, cô ta lại không thể ngăn cản.

Chương Hằng quá mạnh, cô ta không thể nhúng tay hay thay đổi suy nghĩ của hắn ta. Điều duy nhất Lục Thư Tuyết có thể làm là chờ.

Kể cả đám người nhà họ Lục đang quỳ trước cửa và Bộ Kinh Phong với vẻ mặt lạnh lùng đứng cách đó không xa cũng đang đợi.

Két...

Chẳng mấy chốc, cánh cửa đại sảnh đã được mở ra!

Tức thì, mọi người đã thấy Chương Hằng ngồi trên vị trí gia chủ và Bích Liên đang nắn vai bóp chân cho hắn ta. Sau đó là sáu gã Thái thượng trưởng lão với vẻ mặt hờ hững.

Trước cửa là Lục Lâm Khai đang lộ ra vẻ đắc ý.

Ông ta liếc Lục Thư Tuyết nói: "Cháu gái ngoan của tôi, ban nãy tôi đã nói chuyện với cậu Chương rồi. Chuyện giữa cô với cậu ấy, là bậc cha chú, tôi đã đồng ý".

"Hả?"

Ánh mắt Lục Thư Tuyết nghiêm lại, lạnh lùng quát: "Ông không có tư cách nhúng tay vào chuyện của tôi!"

"Ha ha!", Lục Lâm Khai thờ ơ nói: "Thư Tuyết, chuyện hôn nhân cần có lời nói của bố mẹ. Bố mẹ cô đã chết, còn tôi, tôi là chú của cô. Tôi không có tư cách nhúng tay thì còn ai có tư cách ấy nữa?"

"Anh Chương!"

Lục Thư Tuyết bỏ qua Lục Lâm Khai, nhàn nhạt nói: "Chẳng phải anh đã nói sẽ giết ông ta ư? Tại sao lại không giữ lời?"

"Ha ha, cô Lục, muốn tôi giết cũng được thôi. Nhưng, cô có thể đồng ý trở thành người phụ nữ của tôi không?", Chương Hằng nói rất trắng ra, không chút quanh co lòng vòng đi thẳng vào vấn đề.

Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, hắn ta cũng chẳng cần thiết phải giấu giếm. Dù nói ra suy nghĩ của mình thì họ có thể làm gì hắn ta chứ?

Lúc này ở đây, hắn ta chính là vua!

Chương Hằng muốn xử lý số phận của đám người kia như thế nào thì sẽ thế ấy!

"Nếu cô đồng ý làm người phụ nữ của tôi trước mặt nhiều người như vậy, còn đến đây hôn tôi một cái. Tôi sẽ giết chết ông ta giúp cô ngay", Chương Hằng bình tĩnh, nhẹ nhàng bâng quơ nói.

"Tôi...", Lục Thư Tuyết muốn nói lại thôi.

Vốn, cô ta định coi Chương Hằng như tay đấm của mình để diệt đám Lục Lâm Khai, rồi tự sát!

Nhưng giờ, cô ta lập tức không biết nên làm sao:

"Chương Hằng, lẽ nào ông ta có thể khiến tôi làm người phụ nữ của anh sao? Tôi không muốn thì chẳng ai có thể ép tôi hết!"

"Thư Tuyết, giờ nói như vậy e rằng hơi sớm đó!", Lục Lâm Khi đắc ý, cười hết sức tự tin, nhìn đám người nhà họ Lục đang quỳ ở phía xa hô: "Lương Thần!"

Thoáng cái đã có một người thanh niên đứng dậy, hắn là Lục Lương Thần - con trai của Lục Lâm Khai: "Bố!"

"Ừ, dẫn vài người đi dẫn đám kia đến đây", Lục Lâm Khai nói.

"Vâng!"

Lục Lương Thần tùy tiện chọn ra ba bốn người đi về phía nhà tù của nhà họ Lục, chưa đến 5 phút đã có tiếng ồn ào truyền đến.

"Thư Tuyết, cô nhìn họ xem", Lục Lâm Khai chỉ vào đám người khoảng 30 40 người có già có trẻ đang được Lục Lương Thần chậm rãi dẫn tới ở cách đó hơn 10m.

30 40 người kia đều bị trói tay trói chân bằng xích sắt nặng mấy trăm kí. Trong đó có một số người ngực và đan điền còn bị xích sắt đâm thủng!

Trong số họ có trai có gái, có già có trẻ!

Nhỏ nhất cũng chỉ mới 3 tuổi!

Những đứa trẻ ấy đi đường còn chưa vững, run lẩy bẩy, đi chân trần trông cực kỳ đáng thương!

"Quỳ xuống!"

"Quỳ xuống hết cho tao!"

Lục Lương Thần và ba người khác quyền đấm chấn đá với họ, chẳng mấy chốc, họ đã quỳ xuống hết!

Bọn họ muốn phản kháng, nhưng hoàn toàn không chống cự lại được. Những cao thủ trong số họ đều bị xích sắt trói chặt kinh mạch, cơ thể cũng bị thương nặng. Người già và trẻ nhỏ cũng tràn đầy vết thương.

Song, dù quỳ, họ cũng không chịu khuất phục, cắn răng nhịn đau đớn nơi tay chân và sự uất ức trong lòng xuống!

Cùng lúc đó, họ cũng nhìn thấy Lục Thư Tuyết, một người trong số họ hét lên: "Thư Tuyết, cuối cùng cháu cũng trở lại, đừng để đám khốn nạn kia đe dọa. Chúng tôi không sao, cháu không thể chết được. Chỉ cần cháu còn sống thì ông ta sẽ không bao giờ có thể đường đường chính chính ngồi lên vị trí gia chủ!"

"Câm miệng!"

Lục Lương Thần cầm roi sắt, trực tiếp quật lên miệng người nọ, người nọ lập tức gãy vài cái răng, máu tươi giàn giụa.

Những người đó đều là người ủng hộ Lục Thư Tuyết, họ không muốn đi theo Lục Lâm Khai, nên bị đối phương dùng kế bắt được, mới rơi vào kết quả như bây giờ.

"Cô ba, chú tư, cô út..."

Lục Thư Tuyết nhìn thấy họ, khóe mắt lập tức đỏ hoe, nước mắt đong đầy nơi khóe mi, đang đinh chạy tới.

Có điều, lại bị Lục Lâm Khai ngăn lại, đắc ý nói: "Thư Tuyết, cô cảm thấy tôi nói đúng không? Có một số lời, vẫn đừng nên nói sớm quá".

"Lục Lâm Khai!", Lục Thư Tuyết nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Rốt cuộc thì ông muốn thế nào!"

"Tôi muốn thế nào? Ha ha!"

Lục Lâm Khai không chút che lấp, mặt mày dữ tợn nói: "Tôi muốn làm gia chủ nhà họ Lục, muốn đi theo nhà họ Chương, theo cậu Chương, muốn cô trở thành người phụ nữ của Chương Hằng và tự động cởi sạch bò lên giường cậu ấy!"

"Người đâu!"

Lục Lâm Khai đắc ý hô: "Đi dọn dẹp phòng thánh nhân của nhà họ Lục cho sạch sẽ để tiếp đón cậu Chương đi nào!"

Cái gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.