Bát Gia Tái Thế

Chương 382: Chương 382: Đấu Thành Khuê Phong




Trần Bát Hoang phải chết! Và bị chặt làm hàng ngàn khúc!

Trong lòng Thành Khuê Phong gào thét, sự giận dữ lộ rõ trên gương mặt, sát khí như hóa thành thực chất, chúng khủng bố như những cơn sóng thần khiến một số đứa trẻ của nhà họ Kỳ không chịu nổi trực tiếp quỳ xuống, hộc máu.

Ngay sau đó...

"Ầm ầm ầm!"

Thành Khuê Phong bèn ra tay, lão ta không cầm vũ khí, cũng không mang vũ khí đến vì theo lão ta một nhà họ Kỳ nhỏ bé không xứng để mình sử dụng vũ khí.

Thế nhưng, dù không có vũ khí thì cũng hết sức mạnh mẽ. Theo sự di chuyển cuồng bạo như vũ bão của Thành Khuê Phong, không khí xung quanh lão ta cũng dấy lên từng đợt sóng gợn tản ra bốn phía.

Khi lão ta ra tay, những bài vị trên bàn thờ trong nhà thờ tổ của nhà họ Kỳ cũng nổ tung rồi hóa thành vụn gỗ bay tứ tung khiến cả ngôi nhà trở nên bừa bộn.

Thật là đáng sợ!

"Đoản Mệnh Đao!"

Thành Khuê Phong giơ bàn tay lên, hóa chưởng thành đao. Cùng một võ kỹ nhưng khi được lão ta sử dụng lại khác biệt một trời một vực với Thành Cực An.

Rõ ràng Thành Khuê Phong chỉ giơ một bàn tay lên, nhưng khoảnh khắc ấy, nó giống như thật sự biến thành đao, tràn ngập sự đè nén, toát lên sự lạnh lẽo thấu xương như một thanh đao của thần chết, của một vị thẩm phán bổ xuống từ trên chín tầng trời.

Thoáng chốc, nhiệt độ của cả nhà thờ tổ lập tức hạ xuống một mảng lớn!

"Cậu Đức, mau ra tay đi!", Kỳ Hàn lo lắng nói. Đoạt Mệnh Đao do Thành Khuê Phong thi triển thật sự quá khủng bố, súc lực như vậy bổ xuống thì tuyệt đối có thể chẻ đôi núi đồi. Nếu không ra tay, e rằng Trần Đức chắc chắn sẽ chết!

Thế nên, Kỳ Hàn mới sợ hãi, sốt ruột.

Song, Trần Đức lại không nhúc nhích, vẫn đứng im, thậm chí còn lắc đầu.

Rõ ràng là anh không muốn ra tay.

"Mẹ!"

Kỳ Hàn không nhịn được văng tục, thật sự bó tay, sao cậu ấy lại kiêu ngạo như thế chứ? Đôi khi hạ mình chút không được sao?

"Đúng là không biết sống chết", Lục Phong cạnh đó cười khẩy, càng khinh bỉ Trần Đức hơn. Loại người này thật sự làm người ta ghét, chẳng có bản lĩnh gì nhiều, nhưng còn ra vẻ ta đây vô địch?

Ông ta biết rõ Thành Khuê Phong mạnh cỡ nào.

Linh Căn trung kỳ đỉnh phong, hơn nữa, lão ta còn dừng bước ở cảnh giới này cả 10 năm.

Tuy đây là do tư chất Thành Khuê Phong có hạn, nhưng giờ phút này, nó quả thật là vốn liếng để lão ta đánh bại Trần Đức. 10 năm, dù không mạnh hơn được bao nhiêu thì cũng sẽ tu luyện một số chiêu đến cực hạn.

Ví dụ như chiêu Đoạt Mệnh Đao kia.

Mặc dù Thành Khuê Phong không có đao, cũng có thể phát huy ra sức mạnh mạnh hơn cả đao. Võ kỹ như thế, một khi thi triển thì ngay cả Lục Phong cũng chưa chắc đỡ được một cách lành lặn mà không chút sứt mẻ.

"Có lẽ, thiên tài chỉ là cái mác, IQ và EQ lại là rác rưởi?", Lục Phong cười khẩy, trong lòng ông ta, trận chiến này đã có kết quả.

Đương nhiên, đổi một góc độ khác để nghĩ thì Trần Bát Hoang chết cũng tốt, dẫn loại người như vậy về Côn Luân Hư cũng sẽ chết sớm thôi, còn không bằng chết luôn ở chỗ này.

Vậy thì thanh kiếm trong tay Trần Đức cũng thuận theo tự nhiên rơi vào tay ông ta.

"Rốt cuộc thì người này đang nghĩ gì vậy?", Hồng Y núp trong khe không gian, gần như đã bị người khác quên đi và cũng chẳng ai chú ý tới nhíu mày.

Đến lúc này rồi còn không ra tay, khả năng bỏ mạng là rất lớn...

"Tôi vẫn chờ anh cứu mình nên anh không thể chết được đâu đó", trong lòng Hồng Y tràn ngập lo lắng, nhưng cô ta cũng biết sự lo lắng ấy cũng không chỉ vì anh mới có thể cứu mình, mà là... hình như... chỉ đơn giản là lo lắng cho anh.

"Haiz, anh mà không đỡ được thì Hồng Y chỉ có thể... giúp anh tiêu diệt lão ta".

Hồng Y như đã làm ra một quyết định nào đó.

Cô ta có thể thi triển võ kỹ ở Địa Nguyên Tam Trọng cũng không phải là không có lý do. Chỉ là, ngoài cô ta ra thì chẳng ai biết được mà thôi.

"Trần Bát Hoang, phải nói là mày rất mạnh, ít nhất mày có thể xem như là người nổi trội trong ba thành phố ở Vân Bắc. Đã thế còn có thể giết chết con trai, cháu trai tao và còn dám sỉ nhục tao thì mày quả thật là người ngông cuồng nhất mà tao từng gặp. Tao đúng là khá nể mày đó", ánh mắt Thành Khuê Phong toát lên sự tàn nhẫn, lạnh lùng nói. Cả cánh tay lão ta gần như đã biến thành một thanh đao, hoàn toàn chuẩn bị và súc lực xong, chỉ đợi thi triển.

"Thế nên, mày đã muốn chết thì tao sẽ chiều và thỏa mãn mày. Hơn nữa, tao cũng sẽ chặt thi thể của mày ra làm ngàn khúc!"

Đến câu cuối cùng, giọng Thành Khuê Phong chợt cất cao, gần như là gào lên!

Mà Trần Đức vẫn không hề nhúc nhích hay nói chuyện. Anh luôn không thích nói nhiều, đặc biệt là lúc giết người, lại càng ghét mở miệng.

Bên cạnh đó, vẻ mặt anh cũng chẳng có gì thay đổi, vẫn lạnh lùng, kiêu ngạo như chẳng phải đang đối mặt với một cao thủ, mà là một con kiến, một con châu chấu.

Thấy anh như thế, Thành Khuê Phong càng tức giận và tàn nhẫn hơn, hận không thể giết chết anh ngay lập tức. Thế nên, lão ta cũng không nói thêm gì nữa, chợt đẩy nhanh tốc độ lên.

Phút chốc...

"Ù ù ù!"

Một cơn gió lốc còn đáng sợ hơn lốc xoáy chợt ập đến như một chuôi đao đang xoay tròn trong không khí.

"Xoẹt xoẹt!

"Roẹt roẹt!"

Cùng lúc đó, quần áo của nhiều người cũng rách bươm, trên da xuất hiện từng vệt đỏ như bị một thanh đao xé toạc, chảy máu.

Tay biến thành đao, ánh đao lóa mắt như ánh mặt trời tỏa sáng khắp không gian khiến người ta chói mắt. Trong quá trình bổ xuống, nó toát ra từng đợt sóng gợn, dường như không khí cũng sắp bị nó bổ ra, xuất hiện từng cái khe hư vô màu đen.

Mọi người trong nhà họ Kỳ, kể cả hai nhà Chu Thành đều trợn mắt há hốc mồm, ngơ ngác, choáng váng vì họ có bao giờ thấy một cảnh tượng như vậy đâu!

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời luôn đó!

Đầu óc họ như chìm trong một đống bùn, bị từng cơn gió lốc quất cho sắp ngất...

Có điều, Trần Bát Hoang vẫn đứng im như một cây cọc vững như Thái Sơn. Anh cứ lẳng lặng đứng sừng sững ở đó, vẻ mặt lạnh nhạt, bình tĩnh như một đầm nước trong!

Tất cả mọi người trong ngoài nhà thờ tổ đều cạn lời và cảm thấy đau bi, đặc biệt là người nhà họ Kỳ, họ căng thẳng đến mức trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực!

Dù anh bảo để Thành Khuê Phong ra chiêu trước, nhưng giờ cũng nên hành động đi chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.