Bát Gia Tái Thế

Chương 383: Chương 383: Thua




Mặc kệ là lùi ra sau phòng ngự, hay là tấn công thì cũng nên tỏ thái độ và nhúc nhích như lúc đối phó với Thành Cực An. Khi ông ta ra tay thì cũng tiến hành phản kích mới đúng.

Nhưng giờ anh vẫn không nhúc nhích.

Mẹ nó chứ ý gì đây?

Lẽ nào, lúc này anh bỗng ý thức được mình không phải là đối thủ của đối phương hả?

"Mau ra tay!"

Bất kể là Kỳ Hàn hay Kỳ Hồng thì cũng căng thẳng muốn chết, thở hổn hển, điên cuồng hét lên trong lòng.

Trong không gian, ánh mắt Hồng Y lóe lên vẻ lo lắng, trên người xuất hiện một luồng dao động kỳ lạ. Nó vừa xuất hiện thì khí thế của cô ta cũng dần tăng lên.

Một khi Trần Đức lộ ra vẻ không địch lại, cô ta sẽ ra tay ngay lập tức!

"Thằng ôn con, miệng còn hôi sữa, chỉ là hơi có tư chất chút đã cho rằng mình là vô địch sao? Sỉ nhục tao chứ gì? Vậy tao sẽ chặt mày ra thành hàng ngàn khúc!", thấy Trần Đức vẫn bình tĩnh, Thành Khuê Phong càng giận dữ và căm hận hơn. Toàn bộ linh khí trong người đều điên cuồng dồn vào lòng bàn tay, dùng hết sức mạnh cả người bổ thẳng vào đầu Trần Đức.

Bàn tay cách Trần Đức ngày càng gần, tốc độ nhanh đến mức để lại một loạt tàn ảnh đáng sợ trên không trung, hoàn toàn bao phủ Trần Đức.

Đến giờ phút này, Trần Đức vẫn không hề cử động!

Tất cả mọi người cảm thấy Trần Đức sắp chết, dù sao với khoảnh cách gần như vậy thì sẽ chẳng ai chống lại nổi. Cho dù là Lục Phong, cũng không thể đỡ nổi.

Một đao kia đủ để vượt cấp giết người, dù là võ giả Linh Căn kỳ đỉnh phong cũng chỉ có một con đường chết mà thôi!

Nhưng, ngay khoảnh khắc ấy, Trần Đức lại bỗng dưng nở một nụ cười tươi rói: "Xin lỗi chứ tôi nói thẳng nhé, một chiêu này và bản thân ông cũng chỉ là loại rác rưởi thôi".

"Tiện thể, tôi còn định nói cho ông biết là..."

"Ở trước mặt ông, tôi... chính là vô địch!"

Tuy thực lực của lão ta cũng mạnh, nhưng lại không bằng Thành Kỳ Võ. Ở mặt tư chất võ đạo thì Thành Kỳ Võ tuyệt đối là người đứng đầu ở nhà họ Thành.

Hai từ vô địch vừa được Trần Đức nói ra khỏi miệng thì anh cũng hành động. Khi một đao kia chỉ còn cách mình 0.001mm, rốt cuộc anh cũng giơ một tay lên.

Chỉ thấy, chưa đến 0.5 giây thì tay anh đã nắm lấy bàn tay đang bổ tới của Thành Khuê Phong.

Thoáng chốc, cánh tay kéo theo vô vàn sức mạnh của Thành Khuê Phong lập tức khựng lại!

Khoảnh khắc ấy, do quán tính quá lớn nên cả cơ thể Thành Khuê Phong đã bay lên, đứng chổng ngược giữa không trung.

Giữa lão ta và Trần Đức bỗng tản ra một vòng gợn sóng khủng bố, trực tiếp đẩy những ai đang đứng gần ra ngoài mấy chục bước!

Sức mạnh của cả hai thật sự quá lớn, cảnh tượng ấy giống như một chiếc ô tô đang chạy với vận tốc 200 300km/h bỗng đụng phải một bức tường thì có thể hiểu nó đáng sợ đến mức nào rồi đó.

Điểm khác biệt duy nhất ở đây là Thành Khuê Phong không có lật phiên, vì tay lão ta vẫn bị một bàn tay của Tràn Đức nắm chặt lấy. Dù cho sức mạnh quán tính có mạnh cỡ nào thì vẫn bị một tay của anh khống chế trong phạm vi nhất định.

Mà Trần Đức, từ đầu đến cuối vẫn đứng nguyên tại chỗ không suy suyển, sừng sững như một ngọn núi cao.

Cảnh tượng ấy giống như đọng lại.

Trần Đức và Thành Khuê Phong bốn mắt nhìn nhau.

Trần Đức thì vẫn cười, nhưng Thành Khuê Phong đang đứng chổng ngược giữa không trung lại mặt mày cứng đờ, ngơ ngác.

Anh nhìn chằm chằm vào vẻ mặt hết sức xuất sắc của Thành Khuê Phong, âm u nói: "Một chiêu của ông đã xong, vậy kế tiếp là đến lượt tôi".

Câu nói lạnh nhạt ấy cũng không phải là đang hỏi dò, mà là câu trần thuật.

Con ngươi của anh nhìn chằm chằm vào Thành Khuê Phong.

Thành Khuê Phong ngơ ngác, mặt mày cứng lại như tạc tượng, đầu óc kêu ong ong, nhìn Trần Bát Hoang với vẻ hoảng sợ tràn đầy sự khó tin.

Trong đầu lão ta chỉ còn lại một suy nghĩ đó là sao có thể như vậy? Làm sao có thể thế được!

Lão ta không tài nào chấp nhận nổi kết quả ấy, võ kỹ duy nhất được mình tập luyện mấy chục năm lại bị một bàn tay của Trần Đức đỡ được. Thậm chí, lão ta còn không thể đụng vào một cọng lông tơ của anh.

Một sự hoảng sợ và thất bại chợt dâng lên trong lòng lão ta.

Không chỉ Thành Khuê Phong, mà Kỳ Hồng, Kỳ Hàn, Hồng Y và khoảng 100 người của nhà họ Kỳ cùng đám lâu la của hai nhà Chu Thành cũng trợn mắt há hốc mồm!

Giờ phút này, ngay cả Lục Phong cũng lộ ra ánh mắt hoảng sợ.

Nếu lúc trước ông ta chỉ cảm thấy kinh ngạc trước Trần Bát Hoang, thì giờ đây đầu óc Lục Phong đã chết máy kèm theo đó là từng đợt chấn động như thủy triều.

Ngay cả ông ta còn vậy thì những người khác ngoài há hốc mồm ra, ánh mắt nhìn Trần Đức cũng thay đổi, giống như đang nhìn một vị vua, một vị thần!

Đối với họ thì điều này quá khó tin!

"Tôi sẽ nhận lấy cái tay này của ông!"

Giây tiếp theo, Trần Đức bèn hành động, một bàn tay khác khẽ lật, Long Ngâm chợt xuất hiện và phát ra một tiếng rít như đang gào thét, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, một kiếm lập tức cắt ngang không khí.

"Không!"

Thành Khuê Phong hoảng sợ, giãy giụa, hét lên, muốn thoát khỏi Trần Đức. Giờ đây, lão ta cảm thấy tay mình như không còn là của mình nữa.

Nhưng mà, bàn tay Trần Đức nắm lấy tay lão ta giống như như một sợi xích sắt trói chặt Thành Khuê Phong, hoàn toàn không thể vùng ra được. Chẳng những thế, từng luồng linh khí rậm rạp xung quanh cũng khóa chặt lão ta lại.

Lão ta chỉ có thể mặc người xâu xé!

"Xoẹt!"

Kiếm mang không chút trở ngại dễ dàng xẹt qua cánh tay Thành Khuê Phong, cùng lúc đó, trên tay lão ta cũng tràn ra một chút máu, sau đó chia ra làm hai.

Kế tiếp, Thành Khuê Phong rớt xuống từ trên không như một vật đang rơi tự do, bịch một tiếng, mặt đất lõm xuống bắn lên một đống bụi bặm.

Cánh tay thi triển Đoản Mệnh Đao của lão ta đã hoàn toàn bị chặt đứt từ khuỷu tay, máu tươi ồ ạt chảy xuống đất tạo nên một mùi tanh tưởi gay mũi.

Thành Khuê Phong ngồi dưới đất, đến giờ vẫn còn ngơ ngác.

Lão ta đã thua, thua trong tay một thanh niên mới hai mươi mấy tuổi! Hơn nữa còn thua một cách thảm hại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.