Bao nhiêu khinh bỉ, oán giận, ác ý đối với Trần Đức trước đây lúc này đều tiêu tan sạch sẽ, thay vào đó là đi hết kinh ngạc này đến khiếp hãi khác, cùng với kính sợ sâu sắc.
Cảnh tượng này, thật sự quá chấn động nhân tâm!
Toàn bộ thành viên ba nhà họ Kỳ, nhà họ Chu, nhà họ Thành đều triệt để khuất phục.
Thành Khuê Phong, ấy thế mà lại thua!
Thành Khuê Phong, cường giả đứng đầu ba thành phố Vân Bắc, lại thua một cách dễ dàng như vậy, nhanh chóng như vậy!
Lúc này…
Bọn họ rốt cuộc đã hiểu.
Trần Đức nhường lão ta ra chiêu trước, không phải vì anh ngông cuồng kiêu ngạo, tự phụ khinh người, mà thật sự đúng như anh nói, nếu để anh ra tay trước, Thành Khuê Phong tuyệt đối không có cơ hội ra tay, cũng như cơ hội sống sót!
Trong không trung, Hồng Y đang run rẩy dần trấn tĩnh, linh khí đang chạy loạn cũng dần ổn định, đồng thời, cô thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Cũng may, không cần đến cô ra tay.
“Mày… mày… rốt cuộc mày là ai?”
Thành Khuê Phong hoang mang nhìn Trần Đức trừng trừng, da đầu tê dại từng cơn, sợ hãi cực độ, lão ta không tin Trần Bát Hoang chỉ một người bình thường trong dám phàm nhân thế tục, đạt tới mức độ này phải trải qua bao nhiêu khó khăn, lão ta hiểu rõ hơn ai hết!!!
Câu hỏi vừa thoát khỏi miệng, cả đám người Lục Phong cũng tò mò không khác gì.
“Tôi họ Trần, tên Đức, còn gọi là Bát Hoang”, Trần Đức thong thả đáp, người hơi ngả về trước, từ trên cao nhìn xuống, sát ý không giấu giếm: “Trần Bát Hoang tôi so với ông mà nói, chính là vô địch, ông có phục hay không?”
“Phục… Tôi… tôi phục…”
Thành Khuê Phong kinh hoàng
Trần Bát Hoang có phải là vô địch hay không, lão ta không biết.
Nhưng…
Đối với lão ta mà nói, thật sự, thật sự là vô địch!
Lúc này…
Mạng sống của lão ta đang nằm trong tay Trần Bát Hoang, không phục mà được à?
Thành Khuê Phong ở trên ngôi cao biết bao lâu nay rồi, đã quen trên cao nhìn xuống rồi, hôm nay rốt cuộc đã biết sợ, sống ngót 90 năm, đây là lần đầu tiên lão ta cảm thấy sợ hãi cái chết đang đến gần như thế!
Ngay cả ngày xưa khi bại dưới tay Phương Tâm Ngọc, lão ta cũng chưa từng sợ hãi đến thế!
Thân thể già nua không ngừng ho khan, run rẩy, trên mặt, từ da dẻ đến môi miệng đều trắng bệch.
“Cậu… cậu Trần, lão phu có mắt không thấy Thái Sơn, xin cậu… xin cậu cho lão phu một con đường sống!”
Thành Khuê Phong thật sự sợ, sợ thật sự, lông tóc đều dựng đứng lên hết cả, trước đó lão ta không thể ngờ Trần Bát Hoang lại mạnh đến thế.
Lần này, đến nhà họ Kỳ đòi người là một nước đi sai quá sai, cực kỳ cực kỳ sai, một nước cờ đẩy nhà họ Thành xuống vực thẳm.
“Đường sống?”
Trần Đức cảm thấy buồn cười, bèn hỏi ngược lại: “Con trai ông dẫn người đến đây đòi người có từng nghĩ sẽ buông tha cho tôi và nhà họ Kỳ một con đường sống chưa?”
“Tôi…”
Thành Khuê Phong nghẹn họng, dù muốn tiếp tục van xin, nhưng cuối cùng vẫn không nói nên lời, đành bỏ cuộc.
Những võ giả như bọn họ được hưởng tuổi thọ, địa vị, tiền bạc mà người bình thường không thể đạt tới, đồng thời cũng phải chịu đựng sự tàn nhẫn mà người bình thường không cách nào tưởng tượng ra.
Trên cổ luôn lủng lẳng một lưỡi dao vô hình không biết khi nào sẽ rơi xuống.
Thua rồi.
Thì chỉ có chết!
Trong lòng Thành Khuê Phong đầy tuyệt vọng.
90 năm trên đời, nhà họ Thành vẫn luôn sừng sững kiên cố, hôm nay rốt cuộc sụp đổ trong tay lão ta.
Lão ta còn mặt mũi nào xuống địa phủ gặp tổ tiên ông bà nữa?
Ông ta có tội với nhà họ Thành!
Khoảnh khắc, một Thành Khuê Phong luôn đứng trên cao ngạo nghễ nhìn đời, rốt cuộc cũng rơi nước mắt.
Hốc mắt đỏ bừng.
Lão ta hung hãn vận linh khí toàn thân cuồn cuộn, chuẩn bị liều một lần cuối cùng, bắt lấy một tia hy vọng cho nhà họ Thành.
“Nhưng mà…”
Ngay lúc lão ta định tung chiêu, đột nhiên, Trần Đức đổi giọng, lạnh nhạt nói:
“Ông, chắc chắn phải chết, nhưng tôi có thể để ông ngậm cười mà chết, đồng thời không liên luyện đến nhà họ Thành các ông, nhưng mà, ông phải trả lời tôi một vấn đề”.
Nháy mắt.
Thành Khuê Trung lóe lên một tia sáng trong mắt, linh khí vô tận, nhưng rất nhanh liền biến mất không còn tung tích.
Lão ta biết, cái gọi là liều một lần cuối cùng kia, tỷ lệ thành công chưa đầy một phần trăm triệu!
Lúc này, cơ hội lại đến trước mặt lão, lão không cần phải liều thân nữa.
Cái lão ta cần chỉ là nhà họ Thành còn tồn tại.
Chỉ vậy mà thôi!
“Cậu Trần, cậu nói đi, chỉ cần tôi biết, nhất định sẽ trả lời!”
“Tôi hỏi ông, Phương Tâm Ngọc sáu năm trước từng đấu với ông bây giờ đang ở đâu?”
Cái tên này vừa thốt ra, mọi người có mặt ai nấy đều sững sờ.
Ba thành phố vùng Vân Bắc, chỉ cần là người của những gia tộc ở ẩn đều biết đến cái tên này.
Mấy năm trước.
Người chỉ cần một chưởng đánh bại Thành Khuê Phong, chính là Phương Tâm Ngọc!
Ngoài một vài người như Châu Hồng Diễu, Kỳ Hàn, còn lại đều cảm thấy kỳ lạ, Trần Bát Hoang đột nhiên hỏi cái tên này để làm gì?
Thành Khuê Phong cũng ngây người ra thắc mắc.
Sau đó, lão ta đành lắc đầu: “Tung tích của ông ta làm sao tôi biết được? Nhưng mà, tôi nghĩ lúc này ông ta… có lẽ đang ở trong tỉnh Thượng Võ, sáu năm trước ông ta từng nói, vào kỳ tuyển chọn 10 năm một lần của học viện Vô Song, ông ta sẽ dẫn đệ tử đến Vân Bắc tham dự!”
Thành Khuê Phong không dám gian dối nửa lời, cái chết gần đến, lão ta không cầu được sống, chỉ cầu có thể bảo vệ nhà họ Thành nguyên vẹn.
Kỳ tuyển chọn của học viên Vô Song chỉ còn không đầy 10 ngày nữa, chắc chắn Phương Tâm Ngọc sẽ đến, Trần Đức không ngại chờ thêm 10 ngày.
Anh nhìn Thành Khuê Phong không chớp, lạnh nhạt nói:
“Được, tôi hứa với ông sẽ không xuống tay với nhà họ Thành, về phần ông, tôi không có lý do gì để ông sống tiếp nữa”.
Trên người Thành Khuê Phong có sát ý, thứ sát ý này đã có sẵn từ đầu, đến bây giờ vẫn chưa hề mất đi.
Bởi vậy, Trần Đức không thể để lão ta sống.
Lão ta còn sống, chính là một quả bom không hẹn giờ, có thể nổ bất cứ lúc nào.
Trần Đức có bạn bè, anh em, người thân, đai đa số bọn họ đều là người bình thường, bọn họ không chịu nổi đòn thù của Thành Khuê Phong.
“Nếu như tôi muốn ông ta sống thì sao, lý do này đã đủ chưa?”, đột nhiên bên cạnh vang lên giọng nói của Lục Phong, ông ta bước tới trước mặt Thành Khuê Phong, chất vấn Trần Đức.
Lời Lục Phong rất cương quyết, giọng điệu tỏ ra không cho phép ai làm trái.
Thành Khuê Phong vui sướng như điên: “Lục tiền bối!”
“Ông không cần phải nói gì cả”.