Lục Phong cắt ngang lời anh, không đợi Trần Đức đồng ý, ông ta đã thản nhiên nói: “Dẫn người của ông đi đi, chuyện ở đây cứ để Lục Phong tôi xử lý”.
Lục Phong buộc phải xen vào việc của nhà họ Thành.
Thành Cực An có thể chết, Thành Kỳ Văn, Thành Kỳ Võ và những người khác cũng có thể chết, bởi vì bọn họ không thể nào làm dao động căn cơ của nhà họ Thành.
Nhưng Thành Khuê Phong thì… ông ta phải bảo vệ.
Bởi vì ông ta đã nhận của nhà họ Thành rất nhiều thứ, ví dụ như tiền tài, phụ nữ, còn có quyền thế.
Mọi người đều biết mối quan hệ thân thiết giữa ông ta với nhà họ Thành.
Lúc trước, ông ta đứng ra bảo vệ Trần Đức là vì cảm thấy nhà họ Thành rất an toàn, là bá chủ một phương.
Nhưng thế cục xoay chuyển, ông ta không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa.
Nói gì đi nữa thì…
Nếu nhà họ Thành gặp phải đại họa bực này ngay trước mặt ông ta, bất kể là ở thế tục hay Côn Luân Hư, thì ông ta cũng không biết giấu mặt vào đâu.
Huống chi, đối phương lại là một tên nhóc miệng còn hôi sữa.
“Vâng!”
Thành Khuê Phong vô cùng mừng rỡ, lồm cồm bò dậy, chuẩn bị rời đi theo lời của Lục Phong.
“Tôi đồng ý để ông đi chưa?”, Trần Đức không có ý định dời bước, giọng anh rất bình tĩnh, trong mắt không có một chút gợn sóng.
“Ông không có lý do sống sót, hôm nay, dù chúa có đến đây cũng không cản được Trần Bát Hoang này”.
Nghe Trần Đức nói vậy, Thành Khuê Phong đứng sững tại chỗ, tóc gáy dựng đứng, không dám nhúc nhích dù chỉ là một chút.
Lão ta có thể cảm nhận rất rõ sát ý cực kỳ hung hãn phát ra từ trên người Trần Đức, và luồng sát ý kia đang liên tục tăng lên.
Kỳ Hàn, Kỳ Hồng cùng Chu Hồng Diễu đều bàng hoàng.
Trần Đức lại dám công khai phản bác Lục Phong?
Tâm trạng mọi người vừa được thả lỏng, giờ lại nhấc lên một cơn sóng lớn.
Trần Bát Hoang…
Muốn đấu với Lục Phong?
Hắn lấy cái gì để đấu?
Tuy Thành Khuê Phong không dám đi, nhưng trong lòng lão lại có chút hả hê, lão ta thật sự hi vọng Trần Bát Hoang sẽ trở thành kẻ địch với Lục Phong.
Vì có như vậy…
Nói không chừng, hắn sẽ phải chết trong tay Lục Phong.
Đó là kết quả mà lão ta mong muốn nhìn thấy nhất.
Trần Đức nói rất thản nhiên, nhưng cái dáng vẻ ung dung tự tại đó lại càng khiến người ta có cảm giác anh là một kẻ kiêu ngạo, lại hung hăng, ngang ngược.
“Trần Bát Hoang…”, Lục Phong nhíu mày, lạnh lùng nói: “Cậu muốn đối địch với tôi?”
“Không!”
Trần Đức vẫn thản nhiên như cũ, giọng điệu cũng không chút thay đổi: “Thứ nhất, ông và tôi không có thù oán, thứ hai, tôi cần thông qua ông để tiến vào Côn Luân Hư”.
“Thứ ba, nói thật, ông còn chưa phải đối thủ của tôi, không có tư cách trở thành kẻ địch”.
Cái gì?
Ngay lập tức…
Đám người bùng nổ.
Trần Bát Hoang điên rồi à? Chẳng lẽ hắn mắc chứng ảo tưởng?
Vậy mà dám nói… Lục Phong không có tư cách trở thành kẻ địch của hắn.
Có không ít người của nhà họ Thành và nhà họ Chu nhịn không được bật cười.
Đúng!
Bọn họ công nhận Trần Bát Hoang rất mạnh.
Nhưng mà mạnh thì thế nào? Nếu so về môi trường và tài nguyên tu luyện, thì ngoại trừ một vài gia tộc lánh đời, các gia tộc, võ giả và môn phái,… trong toàn bộ thế tục đều không thể so sánh được với Côn Luân Hư, có thể nói là cách nhau một lạch trời.
Lại nói, mọi người đều biết thực lực của Lục Phong, ông ta đã đạt đến Linh Căn kỳ đỉnh phong.
Bốn mươi tuổi có tu vi Linh Căn Kỳ đỉnh phong, đó là khái niệm gì?
Nói đơn giản chính là…
Trong toàn bộ thế tục, với số tuổi đó, có không quá hai mươi người đạt đến cảnh giới như vậy.
Trần Bát Hoang dựa vào cái gì mà dám khiêu chiến với Lục Phong?
Là ai cho hắn dũng khí để nói ra những lời ngông cuồng, kiêu ngạo như vậy?
Những lời này của Trần Đức khiến một người bình tĩnh như Lục Phong cũng có chút khó chịu.
Từ Côn Luân Hư đến thế tục, trong ba thành phố Vân Bắc, chưa một ai dám nói chuyện với ông ta như vậy.
“Trần Bát Hoang, tôi công nhận là cậu rất mạnh, phóng mắt khắp các tỉnh Thượng Võ, có thể nói là đứng vào top 10 trong thế hệ trẻ, à không, top 5 chứ”.
“Tuy nhiên, cậu thật sự rất ngông cuồng, bất kể là vì nhà họ Thành hay vì số linh thạch bị cướp đi kia, hôm nay tôi cũng phải dạy cho cậu một bài học”.
Lục Phong lắc mình một cái, nhanh chóng di chuyển đến trước mặt Trần Đức.
Ông ta không dùng vũ khí, chỉ sử dụng nắm đấm.
Một đấm này lại không hề mang theo sát ý.
Nhưng…
Ngay khi nắm đấm vừa được đánh ra, nhiệt độ trong không khí bỗng nhiên tăng vọt lên 20, 30 độ, mọi người cảm thấy da thịt ửng đỏ, miệng đắng lưỡi khô, cực kỳ khó chịu, có cảm giác lượng nước trong cơ thể gần như đã bốc hơi hết.
Một lát sau…
“Ầm!”
Khi toàn bộ linh khí hội tụ vào nắm đấm của Lục Phong, quả đấm kia cũng sắp nện vào người Trần Đức.
Một đấm này có sức nặng gần 100 ngàn kg, mang theo võ kỹ cực kỳ khủng bố, những nơi mà nó đi qua, tất cả đều hóa thành bột phấn, ngay cả không khí cũng gợn sóng, vô cùng chói mắt.
Một đấm của ông ta không phải để giết người, mà là để dạy dỗ Trần Đức.
Cũng không sử dụng ưu thế tu vi của mình.
Dù vậy, vẫn khiến mọi người cảm thấy sợ hãi. Nắm đấm của Lục Phong không ngừng phóng đại, tựa như thần linh nổi giận, đánh úp về phía Trần Đức.
Chỉ trong chớp mắt, nó đã đến trước người Trần Đức.
“Cậu Trần cẩn thận!”, Kỳ Hàn bật thốt.
Còn Thành Khuê Phong thì cực kỳ phấn khích, lão ta biết rất rõ, tuy là Lục Phong đã nương tay, nhưng một đấm kia đủ để một kẻ còn chưa đạt đến Linh Căn trung kỳ như Trần Bát Hoang tê liệt, mất đi khả năng phản kháng.
Khi đó, chỉ cần lão ta dốc hết sức, Trần Bát Hoang ắt phải chết.
Thành Khuê Phong vừa hào hứng, vừa trông mong được nhìn thấy cảnh tượng mà lão ta mong muốn.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó…
Trần Đức ra tay, anh không có bất kỳ động tác dư thừa nào, chỉ giơ tay lên, dùng sức mạnh thuần túy của thân thể tùy tiện đánh ra một đấm.
“Ầm!”
Hai nắm đấm va chạm vào nhau.
Ngay lúc đó…
Trần Đức không hề hấn gì, vẫn đứng vững như núi thái sơn.
Còn Lục Phong thì bị một lực cực lớn đẩy ngược ra sau, trực tiếp văng ra ngoài. Trong quá trình đó, có thể thấy rõ máu thịt từ nắm tay của ông ta văng ra tứ phía, da tróc thịt bong, lộ rõ xương cốt.
Ầm!
Cho đến khi va vào một bức tường, ông ta mới dừng lại và từ từ trượt xuống.
Vách tường của nhà thờ tổ bị chấn vỡ, vết nứt bắt đầu lan ra, sau đó đổ sụp xuống. Trên vách tường xuất hiện một cái lỗ to tướng, để lộ sắt thép bị đứt gãy.