Bát Gia Tái Thế

Chương 137: Chương 137: Đẹp như tiên nữ




Sau khi đám tang kết thúc thì đã có ít người để ý đến nhà họ Tống hơn, Tống Thiên Long và Tống Thiên Hổ cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, tính chọn hôm nay ngả bài với Tống Ngữ Yên luôn.

Có thể nói bản hợp đồng kia cực kỳ ác độc, không những cướp đi tài sản mà còn lấy đi một số quyền tự do của Tống Ngữ Yên.

Diệp Khánh Ngôn nhìn những điều khoản trên bản hợp đồng mà sắc mặt hết sức khó coi, rồi đưa nó cho Trịnh Bân ở bên cạnh: "Luật sư Trịnh, anh nhìn thử xem, những điều khoản trên bản hợp đồng này có hợp pháp không?"

Trịnh Bân nhận lấy, đọc vài lượt rồi bĩu môi.

Thật là độc ác!

Từ khi làm luật sư tới nay, đây là bản hợp đồng quá quắt, tham lam nhất mà anh ta từng gặp!

Tống Thiên Hổ và Tống Thiên Long hoàn toàn định nuốt chửng nhà họ Tống và coi tập đoàn Dược Thiên Vũ như là của riêng.

"Chỉ cần cô chủ ký tên vào bản hợp đồng này thì coi như là hợp pháp!", Trịnh Bân đáp.

Rõ ràng bản hợp đồng này đã qua tay của luật sư chuyên nghiệp, chỉ cần Tống Ngữ Yên ký tên là sẽ có hiệu lực.

"Có điều, tôi chỉ muốn hỏi một câu, giám đốc Long và giám đốc Hổ ép người như thế mà coi được sao?"

Trịnh Bân cũng không chịu nổi, bố anh ta cũng là dân chuyên trong ngành luật, từng làm cho Tống Thiên Vũ nên có giải quyết một số tranh chấp trong nhà họ Tống, nên anh ta cũng biết đôi chút.

"Hồi đó, chủ tịch Tống tiếp nhận nhà họ Tống cũng chưa dồn hai người đến đường cùng, còn cho các ông tiếng nói và cổ phần trong công ty. Giờ các ông không để ý đến cô chủ, lẽ nào cũng không nể mặt chủ tịch ư? Nếu ông ấy ở dưới suối vàng mà biết được thì sẽ nghĩ thế nào?"

"Câm miệng", Tống Thiên Hổ lạnh lùng quát: "Cậu không có tư cách mở miệng ở đây, Diệp Khánh Ngôn, còn không mau đi gọi Ngữ Yên đến ký tên?"

"Khánh Ngôn, hy vọng cô hiểu, chúng tôi cũng vì tốt cho Ngữ Yên, cho tập đoàn dược Thiên Vũ và nhà họ Tống thôi. Giờ tập đoàn gặp phải rất nhiều rắc rối, mà con bé lại như vậy thì không thích hợp để quản lý cho lắm".

Tống Thiên Long cũng mở miệng, tuy câu ấy của ông ta không có trực tiếp như Tống Thiên Hổ, nhưng lại rất lạnh nhạt và thờ ơ, chẳng thèm để ý đến cái gọi là quan hệ ruột thịt.

"Tôi sẽ không để cô chủ ký cái bản hợp đồng này", Diệp Khánh Ngôn để hợp đồng qua bên cạnh, nghiêm túc nhìn hai người kia nói.

Trước khi Tống Thiên Vũ mất đã tin tưởng giao Tống Ngữ Yên cho cô ấy, thậm chí còn để lại một ít cổ phần công ty cho mình.

Chỉ với công ơn ấy thôi thì cô ấy sẽ không cho phép hai người này bắt nạt Tống Ngữ Yên.

"Ha ha, cô không đi thì chúng tôi đành tự đi vậy", Tống Thiên Hổ cười lạnh nói.

Ông ta cầm lấy hợp đồng, dẫn theo người đi lên phòng của Tống Ngữ Yên ở trên lầu.

Diệp Khánh Ngôn đứng chắn đằng trước bị vệ sĩ của ông ta giơ tay đẩy ra.

"Đứng lại!"

Diệp Khánh Ngôn bắt lấy tên vệ sĩ kia, tính ra tay, đáng tiếc vết thương trên người cô ấy chưa khỏi hẳn, rồi bản thân cũng không phải đối thủ của người ta nên chưa đến vài chiêu đã bị đè xuống đất.

"Chỉ với cái công phu mèo quào ấy, cũng không biết sao lúc trước Tống Thiên Vũ lại nhìn trúng cô nữa", Tống Thiên Hổ đi ngang qua Diệp Khánh Ngôn, khinh bỉ nói.

Lương một năm của vệ sĩ nhà ông ta cả triệu đấy!

Bọn họ chuyên bảo vệ an toàn cho ông ta và làm một số công việc trái pháp luật!

Một Diệp Khánh Ngôn mà tính thứ gì?

Sắc mặt Diệp Khánh Ngôn tái nhợt, nhìn về phía Trần Đức: "Trần Bát Hoang, ngăn... bọn họ lại".

Trần Đức không nhúc nhích, mà chỉ ngẩng đầu nhìn về phía căn phòng của Tống Ngữ Yên ở trên lầu, cửa phòng không biết mở ra từ lúc nào.

Một cô gái lạnh lùng đang đứng trước lan can, lạnh nhạt nhìn xuống phía dưới.

"Cô chủ!", Diệp Khánh Ngôn thấy cô ấy, không nén nổi hô lên.

Tống Ngữ Yên biến mất mấy ngày nay đã gầy đi rất nhiều, khuôn mặt trắng bệch, trên trán toát ra vẻ mỏi mệt. Song, điều ấy cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô ấy.

Ngày hôm nay, cô ấy đã thay một bộ đồ công sở màu trắng, áo sơ mi kết hợp với chiếc váy công sở trông vừa đơn giản, lại già giặn.

Nhìn từ phía dưới, ánh vào mắt là một đôi chân thon thả trắng nõn khiến người ta chú ý, trên bờ mông căng tròn là dáng người quyến rũ, tóc đen xõa tung bên hông, cả người trông hết sức giỏi giang.

Lúc trước, cô ấy toàn mặc đồng phục học sinh, nên cách ăn mặc ngày hôm nay khiến người ta phải đổi mới cái nhìn, kết hợp với thái độ lạnh lùng, cao quý như tiên nữ trên Thiên Đình, quả thật là nghiêng nước nghiêng thành.

Trần Đức từng gặp và ngủ với rất nhiều cô gái, nhưng vừa thấy Tống Ngữ Yên như vậy cũng hơi ngẩn ngơ.

Trong đầu anh lại hiện ra một người phụ nữ khác, từ trang phục nghề nghiệp đến vẻ mặt lạnh lùng, thật sự là quá giống! Khiến trái tim anh không khỏi nhói đau.

"Ra rồi à? Vừa hay tôi đỡ phải đi lên", Tống Thiên Hổ cười nói: "Cháu gái, xuống đây đi, rồi ký vào bản hợp đồng này. Về sau sẽ không ai trong nhà họ Tống có thể bắt ép cháu nữa, cháu muốn làm cái gì thì làm cái đó".

"Ngữ Yên", Tống Thiên Long cũng nói: "Mấy ngày nay, tập đoàn Dược Thiên Vũ như rắn mất đầu, giá cổ phiếu đã rớt mười mấy tệ rồi. Bác hy vọng con có thể vì nhà họ Tống mà nghĩ lại".

Tống Ngữ Yên lạnh lùng liếc nhìn mỗi một người trong sảnh, rồi bước từng bước một trên cầu thang hình chữ S đi xuống sảnh, giày cao gót đạp lên sàn nhà phát ra âm thanh cộp cộp.

Ánh mắt của mọi người trong sảnh đều đổ dồn lên người cô ấy.

Vừa xuống sảnh, cô ấy cũng không để ý đến Tống Thiên Long và Tống Thiên Hổ, mà bước tới trước mặt Trần Đức!

"Trần Bát Hoang, anh đi theo tôi".

Cô ấy cũng không chờ Trần Đức phản ứng lại đã đi về phía cửa.

Trần Đức có hơi khó hiểu, người phụ nữ này tính làm gì đây?

"Cô Tống, xin lỗi cô, chúng tôi không thể để cô đi ra ngoài".

Hai tên vệ sĩ của Tống Thiên Hổ lập tức che trước cửa, ngăn cô ấy lại.

"Ngữ Yên, muốn đi cũng được thôi, nhưng ký vào bản hợp đồng này đã, rồi cháu muốn đi đâu cũng chẳng ai cản", Tống Thiên Hổ ngồi xuống sô pha, y như chủ nhà nói.

Song, Tống Ngữ Yên lại chẳng thèm để ý đến ông ta.

Cô ấy khẽ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào hai tên vệ sĩ trước cửa: "Cút".

Vẻ mặt cô ấy âm u, giọng nói lạnh lùng như băng tuyết nơi cực bắc, buốt giá tận xương.

Giờ Tống Ngữ Yên đã hoàn toàn khác với Tống Ngữ Yên của mấy hôm trước, cả người y như thay đổi thành một người khác.

"Cô Tống..."

"Tôi bảo hai người cút, chỗ này là nhà họ Tống, là nhà của tôi, vẫn chưa đến lượt để mấy người ra oai đâu".

Tống Ngữ Yên lạnh lùng mở miệng: "Tôi muốn giết hai người cũng chỉ cần một cú điện thoại, hãy nghĩ cho kỹ đi, coi có đáng vì Tống Thiên Hổ mà mất mạng không".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.