Nhiều linh thạch như vậy, nếu có được nó thì anh sẽ đạt tới cảnh giới nào chứ?
"Thưa cậu, nhà họ Thành đã nhúng tay vào chuyện này, nên với thực lực của tôi, thật sự là...", Trương Thiên Dương thở dài, không cam lòng nói: "Thật sự là hơi khó khăn, khó mà điều tra tiếp hay thu gom chúng. Giờ tôi đang ở Vân Bắc, cậu có căn dặn gì không ạ?"
"Tạm thời thì không, ông về thành phố Tần đi. Chuyện ở đây... cứ giao cho tôi".
"Cậu Trần, cậu đã ở Vân Bắc rồi à?"
"Ừ, ông trở về chăm sóc Tử Hàm cho tốt là được".
"Vâng, cậu cứ yên tâm đi".
Trần Đức cúp điện thoại xong bèn suy nghĩ, nhà họ Thành đang thu gom linh thạch ư? Tại sao?
Lẽ nào nhà họ Thành đã biết tác dụng của linh thạch? Trông dáng vẻ của Thành Bá Đạo thì có vẻ... cũng không biết mới đúng. Không thì ông ta cũng chẳng dùng chân đạp lên nó.
Hơn nữa, trước mắt với những tin tức mà anh có được, e rằng cả Hoa Hạ, thậm chí là nước ngoài thì ngoài anh ra rất có khả năng là chẳng ai biết cách hấp thu linh thạch hết.
"Xem ra, trước mắt chỉ có một số ít người nhà họ Thành biết linh thạch, bọn phía dưới cũng không biết", Trần Đức ngẫm nghĩ một lát cũng đoán được sơ sơ.
"Anh Trần, anh bảo tôi chuẩn bị xe đã tới rồi", Âu Dã Thanh Vũ đứng ở lầu hai biệt thự khẽ nói.
"Được rồi, nửa tiếng sau tôi sẽ về".
Trần Đức vừa ra khỏi biệt thự thì không khỏi dừng lại: "Hồng Y".
Không khí đằng sau thoáng gợn lên, Hồng Y bỗng dưng xuất hiện mà không chút dấu hiệu.
"Cô ở đây bảo vệ Thanh Vũ, tôi muốn đi nhà tù Vân Bắc một chuyến".
"Vâng, thưa anh, tôi...", Hồng Y muốn nói lại thôi.
"Chuyện gì, nói đi", Trần Đức bảo.
"Tôi muốn hỏi một chút là khi nào thì anh giúp tôi giải độc trên người mình?", mắt thấy kỳ hạn một tháng sắp đến, trong khoảng thời gian này, Hồng Y vẫn đi theo Trần Đức, mà anh vẫn không có ý định giải độc cho cô ta.
"Yên tâm, đến hẹn thì tôi sẽ giải cho cô ngay", Trần Đức cũng không giải thích gì nhiều. Anh ngồi vào chiếc Mercedes-Benz, chạy thẳng đến nhà tù Vân Bắc.
Thường thì nhà tù đều ở những nơi hẻo lánh.
Nhưng, nhà tù Vân Bắc lại ngoại lệ. Theo tin tức mà Hình Tông Đài gửi đến, không ngờ nó lại nằm trong một tòa nhà mua sắm nổi tiếng ở trung tâm thành phố.
Vừa xuống xe, anh đã thấy Hình Tông Đài đứng ở cửa trung tâm vẫy tay với mình, rồi chạy đến.
Hình Tông Đài mặc một bộ vest trông cực kỳ điển trai, tràn ngập mùi vị nam tính: "Cậu Hoang!"
"Lão Hình, ông có chắc nơi này là nhà tù Vân Bắc không vậy?", Trần Đức nhìn cảnh xe cộ tấp nập mà có chút bất ngờ hỏi.
"Chắc chứ".
Hình Tông Đài nói: "Hầu như trong nhà tù Vân Bắc đều giam giữ võ giả, có thể nói là căn cứ bí mật. Lần này, nếu không phải muốn điều tra thì e rằng tôi cũng không biết nó ở đâu".
Hình Tông Đài dẫn Trần Đức tiến vào trung tâm mua sắm, sau đó vào thang máy, nhấn xuống tầng hầm lầu 3, tới bãi đậu xe. Sau đó, ông bước đến một cái camera đưa giấy chứng nhận ra.
Chẳng mấy chốc, một chiếc xe thể thao màu trắng trị giá cả mấy chục triệu ở trong một góc hẻo lánh bỗng lái đi, mà dưới vị trí ấy lại là một tấm sắt. Tấm sắt vừa nhấc lên, một cái bậc thang kéo dài xuống dưới chợt xuất hiện.
"Chỗ nguy hiểm nhất, chính là chỗ an toàn nhất ư?", Trần Đức hơi kinh ngạc nhìn bên trong.
"Cũng có thể coi là vậy. Có điều, đây chỉ là cánh cửa đầu tiên mà thôi".
Sau khi Hình Tông Đài và Trần Đức đi xuống, lại trải qua 7 trạm kiểm tra giấy chứng nhận, vân tay, võng mạc... cuối cùng mới đến nhà tù.
"Lão Hình, ông đã đến rồi!", trong nhà tù, một người đàn ông trung niên kính chào Hình Tông Đài rồi nói: "Chu Hồng Diễu đã được tôi xếp vào phòng bí mật chuẩn bị từ trước nên hai người đi đi".
"Cảm ơn nhé, lần sau đến thành phố Tần, tôi sẽ mời ông ăn cơm", Hình Tông Đài vỗ vai ông ta, rồi dẫn Trần Đức đến một căn phòng.
Sau khi nghiệm chứng thân phận, cửa phòng mới mở ra: "Cậu Hoang, Chu Hồng Diễu đang ở trong đó, theo quy định thì chỉ có nửa tiếng thôi. Nghe nói ông già kia đã lâu rồi không mở miệng nói chuyện. Cậu phải nhanh chóng khiến ông ta mở miệng, camera đã bị tắt hết, còn lại, tôi sẽ trông chừng ở cửa cho cậu".
"Được, cảm ơn", Trần Đức nghiêm túc nói.
Sau đó, anh đi vào phòng.
Căn phòng chia làm hai nửa, chính giữa được ngăn cách bởi một tấm kính cực kỳ dày có tính chất đặc biệt. Một ông lão đầu trọc khoảng 8, 90 tuổi mặc đồ tù nhân, hai mắt vô thần đang ngồi trên ghế.
Trần Đức bước vào, ông ta chỉ lạnh nhạt liếc anh một cái, sau đó quay đi.
"Chu Hồng Diễu", Trần Đức đi đến trước kính, lấy một miếng tã lót từ trong người ra nói: "Tôi muốn biết tại sao 26 năm trước, ông lại đi mua loại vải này. Chỉ cần ông nói cho tôi biết thì ông có thể nói ra bất cứ điều kiện gì".
Trần Đức không chút dài dòng, vừa nhìn thấy Chu Hồng Diễu đã đi thẳng vào vấn đề.
Chu Hồng Diễu rất già, trên mặt toàn nếp nhăn. Nếp nhăn trên trán giống như là lớp vỏ cây thông, hết lớp này đến lớp khác, trông vô cùng già cả, hoàn toàn không chút sức sống.
Ông ta lạnh nhạt ngồi đằng sau tấm kính, nhìn chằm chằm Trần Đức, rồi nhìn miếng vải kia, sâu trong con ngươi chợt lóe ra ánh sáng khó hiểu.
Chỉ là, ông ta lại không nói ra chữ nào.
Dường như là chẳng có hứng thú để nói.
"Tôi nói là ông có thể nói ra bất cứ yêu cầu gì".
Trần Đức lặp lại, anh không tin mình không thể làm được vụ mua bán này. Anh từng ngồi tù và gặp gỡ rất nhiều người nên cũng biết được tâm lý của mỗi một tù phạm.
"Ông đang ở trong tù, có lẽ không cần thứ gì. Nhưng, còn bố mẹ, vợ, cháu trai cháu gái bên ngoài thì sao? Bọn họ cũng chẳng cần gì hết ư?"
Chu Hồng Diễu vẫn ngồi im không nhúc nhích, chẳng có chút phản ứng nào.
Nếu không phải trái tim còn đập và còn thở thì ông ta giống như là một con rối.
Trần Đức cũng không sốt ruột, anh nói tiếp:
"Tôi từng điều tra ông, 10 năm trước, ông bị đuổi khỏi nhà họ Chu, sau vì giết người vô tội mà bị Hoa Hạ bắt. Mấy năm nay, chẳng ai trong nhà họ Chu đến thăm ông cả, lẽ nào ông không có người phụ nữ của mình? Hay là, người đó đã chết?"
Trần Đức vừa nói xong bèn thấy khóe miệng Chu Hồng Diễu rõ ràng run rẩy một chút.