Rất nhỏ, cũng chỉ giây lát.
Nhưng, lại không thoát khỏi ánh mắt sắc bén của Trần Đức.
Trần Đức đã từng trải và gặp nhiều trường hợp nên biểu hiện ấy của Chu Hồng Diễu có ý nghĩa thế nào thì anh cũng đoán được tám chín phần: "Nói vậy là người phụ nữ của ông đã mất, ông là con trưởng trong chi thứ hai của nhà họ Chu, hồi đó lại bỗng nhiên bị đuổi khỏi nhà. Xem ra, chuyện này còn có ẩn tình khác..."
"Hoặc có thể nói, chuyện này còn liên quan đến con trai và con gái ông?"
"Cậu đi đi, đừng tới làm phiền tôi", bỗng nhiên, đôi môi của Chu Hồng Diễu ở phía bên kia tấm kính giật giật, như bị nói trúng chỗ đau, trong mắt không kìm nổi toát ra vẻ tức giận. Chỉ là, ông ta lại rất biết nhẫn nhịn, khàn khàn nói.
"Tôi nói rồi, chỉ cần ông nói cho tôi biết tại sao hồi đó ông đang ở nhà họ Chu lại riêng đi mua loại vải đắt đỏ như vậy thì tôi sẽ đi ngay".
Trần Đức biết mình đã nói trúng tâm sự của Chu Hồng Diễu nên vội rèn sắt khi còn nóng: "Quan trọng nhất là, sự xuất hiện của tôi cũng là cơ hội của ông. Nhiều năm qua, tôi chắc ông cũng rất đau khổ nhỉ?"
Chu Hồng Diễu nhìn chằm chằm Trần Đức một lúc lâu, sau đó hít sâu một hơi, rồi mới chậm rì rì mở miệng:
"Cậu rất thông minh, tiếc là còn quá trẻ, ha ha... Tôi có một đứa cháu gái. 10 năm trước đã bị con trai của gia chủ nhà họ Chu lừa ra ngoài, rồi cùng Thành Kỳ Võ cưỡng hiếp con bé..."
"Con trai, cháu gái tôi đều đã chết, mà đầu sỏ gây tội chính là hai nhà Chu và Thành. Một cái là gia tộc đứng đầu, một cái là đứng thứ hai ở Vân Bắc".
"Trần Bát Hoang, chỉ cần cậu mang đầu của họ đến trước mặt tôi. Tôi sẽ nói cho cậu biết chuyện của mình, ha ha... Cậu làm được không? Hoặc là đầu của Thành Kỳ Võ với Chu Diệu Hoa cũng được".
"Tôi khuyên cậu từ bỏ đi, đừng lãng phí thời gian của tôi".
Chu Hồng Diễu chậm rãi nói xong, dường như đã dùng hết sức lực, mệt mỏi dựa vào lưng ghế, nghiền ngẫm nhìn Trần Đức, khóe miệng vẽ nên một nụ cười châm chọc. Thế nhưng, trong đối mắt già nua của ông ta lại chảy xuống hai hàng nước mắt.
Trần Đức nhìn ông ta im lặng một lúc lâu.
Sau đó, anh đứng dậy, rời khỏi phòng.
Chu Hồng Diễu tự giễu cười, vành mắt đỏ bừng, nhắm mắt lại như là rất mệt, bất lực ngồi trên ghế.
"Cậu Hoang, sao rồi?", Hình Tông Đài ở ngoài cửa thấy Trần Đức đi ra bèn hỏi: "Ông ta có mở miệng không?"
"Ừ, có", Trần Đức hỏi: "Lão Hình, nếu lần sau tôi muốn gặp ông ta nữa thì cần chờ bao lâu".
"Hai ngày".
Hình Tông Đài nói: "Nơi này là Vân Bắc, hơn nữa đều nhốt toàn tội phạm nghiêm trọng, muốn gặp thì dù là tôi ra mặt cũng phải đi theo lưu trình sắp xếp mới được".
"Ừ, vậy sắp xếp giúp tôi một chút, hai ngày sau tôi muốn gặp ông ta thêm lần nữa".
"Được, cậu Hoang, cậu yên tâm, để tôi sắp xếp cho".
"..."
Trần Đức trở về biệt thự của Thanh Vũ thì cũng không có chuyện gì xảy ra. Sau đó, anh bèn gọi cho Kỳ Hàn bảo hắn hỗ trợ điều tra thêm con trai gia chủ nhà họ Chu là ai, hoặc là nói hắn ta rốt cuộc là một người như thế nào.
"Có lẽ... đã đến lúc đột phá rồi".
Sau khi cúp điện thoại, Trần Đức nhìn căn phòng, linh khí trong linh thạch quay cuồng. Anh suy nghĩ rất nhiều, mình đã giết Thành Kỳ Văn, rồi cướp đi linh thạch nên chắc chắn nhà họ Thành sẽ không bỏ qua cho anh một cách dễ dàng như vậy.
Bên cạnh đó, có lẽ anh cũng sẽ đắc tội nhà họ Chu vì điều tra lai lịch và một số kẻ đã giết những người anh em của mình năm đó.
Thoáng cái đã đắc tối hai gia tộc lánh đời, đối với bất cứ ai thì đó đều là một áp lực rất lớn.
Đối mặt với họ, trình độ cỡ Thông Mạch trung kỳ vẫn quá nhỏ bé.
Riêng Vân Huyền Thương Không - gia chủ nhà họ Vân xếp thứ 30 cũng đã là Long Tượng đỉnh phong. Vậy còn gia chủ của nhà họ Thành và họ Chu thì sao? Bọn họ sẽ mạnh cỡ nào?
Muốn liều mạng với họ thì phải có thực lực.
Trần Đức bảo Hồng Y bảo vệ biệt thự, không cho phép bất cứ ai đến gần. Cùng lúc đó, anh cũng bàn với Âu Dã Thanh Vũ, hy vọng cô ta tạm thời đừng ra ngoài.
Sau khi nhận được lời đồng ý từ cô ta, Trần Đức bắt đầu đóng cửa không ra.
Anh đặt linh thạch bên cạnh, giơ tay nắm lấy nó, rồi vận chuyển Âm Dương Kinh, cảm nhận hoa văn và quy luật vân chuyển linh khí bên trong. Chưa đến 5 phút, linh khí trong linh thạch đã men theo cánh tay, kinh mạch của Trần Đức chậm rãi tiến vào cơ thể anh.
Trần Đức hoàn toàn đắm chìm trong tu luyện, mãi đến tối hôm sau mới mở mắt ra. Sau đó, anh cảm nhận linh khí quay cuồng trong cơ thể, rồi không khỏi nhíu mày:
"Long Tượng kỳ, vẫn chưa đủ, phải mạnh thêm một cấp nữa. Biết đâu bên trong nhà họ Thành và Chu đã có người vượt qua Long Tượng kỳ thì sao? Phải tăng lên nữa mới được".
Luyện Khí, Thông Mạch, Long Tượng.
Nắm vững được cách sử dụng linh khí cơ bản, rồi vận chuyển đến kinh mạch ở tay chân sẽ có được sức mạnh của Long Tượng!
Đây là ba cảnh giới chung của võ giả, mà chúng còn có một cách gọi khác tên là Địa Nguyên Tam Trọng.
Chỉ cần vẫn còn ở trong Địa Nguyên Tam Trọng thì vẫn có thể chiến đấu vượt cấp. Chẳng hạn như Trần Đức, anh là Thông Mạch trung kỳ nên có thể giết Long Tượng sơ kỳ hay trung kỳ. Nếu là Thông Mạch đỉnh phong thì thậm chí anh còn nắm chắc giết được cả Long Tượng đỉnh phong!
Nhưng mà, một khi vượt qua Long Tượng kỳ, đạt tới cảnh giới thứ nhất đối ứng với Địa Nguyên Tam Trọng là Thiên Nguyên Tam Trọng thì dù Trần Đức có lên tới Long Tượng kỳ đỉnh phong cũng không nắm chắc sẽ giết được người ta.
Nó giống như kiến thức 5 năm tiểu học rất khó vượt qua được kiến thức cấp hai.
Bởi vì, sự chênh lệch ấy thật sự quá lớn.
Cảnh giới thứ nhất của Thiên Nguyên Tam Trọng tên là Linh Căn kỳ!
Trong đan điền, vòng xoáy linh khí sẽ hóa thành linh căn, sinh ra sự lột xác về chất. Một khi bước vào Thiên Nguyên Tam Trọng thì có thể cảm nhận được sức mạnh trong đất trời, rồi tu luyện võ kỹ.
Giống như phương pháp ẩn núp trong không gian của Hồng Y, nó chính là võ kỹ!
Tuy Trần Đức không hiểu sao Hồng Y lại làm được việc dùng thực lực ở Long Tượng kỳ để tu luyện võ kỹ, nhưng phải biết rằng, cô ta có võ kỹ nên ngay cả Vân Huyền Thương Không cũng không phát hiện ra được sự tồn tại của mình.
Nói cách khác, gần tháng thời gian Hồng Y đi theo bên anh, trừ khi cô ta tự mình xuất hiện, chứ không thì sẽ chẳng có ai nhìn thấy cô ta cả.
Nếu không phải có thấu thị nhãn thì ngay cả Trần Đức cũng không nhìn thấy được.
Đây chính là sự khác nhau giữa có và không có võ kỹ!
Tiếc là...