Bát Gia Tái Thế

Chương 358: Chương 358: Tự dâng tới cửa?




Hồng Y thân là địa nguyên tam trọng, một khi xuất hiện sẽ vẫn lộ ra rất yếu ớt, trong trường hợp chiến đấu với người có thực lực ngang bằng thì việc sở hữu võ kỹ hay không là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Địa nguyên tam trọng và Long Tượng tam trọng, một cái là trời, một cái là đất!

“Kỳ Hàn, anh có thể dùng tốc độ nhanh nhất giúp tôi điều tra xem Thành Bá Đạo gần đây hoạt động ở những nơi nào không?”, Trần Đức gọi điện cho Kỳ Hàn.

“Cậu chủ để tôi thử xem sao”.

Mỗi một gia tộc lánh đời đều phân bổ thế lực tại khắp các thành phố để thu thập tin tức từ thế giới bên ngoài nên không khó để điều tra một tên làm việc phách lối như Thành Bá Đạo, trong vòng chưa đầy một tiếng đồng hồ, Kỳ Hàn đã gọi điện lại cho Trần Đức:

“Cậu chủ, Thành Bá Đạo hai ngày này thường xuyên xuất hiện ở khách sạn Quân Hào ở Vân Bắc, hơn nữa tôi cũng vừa tra được khách sạn Quân Hào gần đây đã đóng cửa, xung quanh bố trí rất nhiều phòng thủ, hẳn là có tu võ giả, hay là… cậu chủ, không phải ông ta bị cậu giết chết rồi sao? Cậu còn điều tra ông ta làm gì?”

“Cướp đoạt một số thứ từ nhà họ Thành”, Trần Đức bình tĩnh đáp.

“Cái gì?”, tay Kỳ Hàn run lên, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Nhà họ Thành…

Cũng dám cướp?

Khóe miệng hắn ta giật giật, từ khi cậu chủ tới Ninh An giải quyết người đứng đầu của nhà họ Kỳ, Kỳ Hàn vẫn luôn lo lắng nhà họ Thành sẽ tới gây rắc rối.

Bây giờ ngược lại thì hay rồi, nhà họ Thành còn chưa tìm tới cửa, cậu chủ đã muốn tự mình xông tới?

Kỳ Hàn trầm mặc hồi lâu, có chút không dám tin tưởng nói:

“Đúng rồi cậu chủ, cậu kêu tôi kiểm tra tư liệu và hành tung gần đây của Chu Diệu Hoa cũng có rồi, cậu điều tra hắn ta không lẽ là muốn… giết hắn?”

“Đúng”.

“Cậu Trần…", Kỳ Hàn vốn muốn khuyên nhủ anh nhưng vừa nhớ tới tính cách của Trần Đức vẫn là xua tan ý định thuyết phục đó đi, hắn ta biết mình khuyên không nổi.

Vì vậy chỉ nói: “Được rồi, một lát nữa tôi sẽ gửi tư liệu của Quần Hào cùng Chu Diệu Hoa cho cậu”.

“Ừm”.

Trần Đức cúp điện thoại, lật xem các loại tư liệu mà Kỳ Hàn gửi tới, sau đó rời khỏi biệt thự đi thẳng đến khách sạn Quân Hào.

Không ngoài dự đoán.

Linh thạch nhà họ Thành thu gom được chắc chắn đều được đặt ở nơi đây!

Gần một nghìn cân!

Trần Đức muốn nâng cao cảnh giới của mình chỉ có hai cách, một là luyện đan, còn lại là dựa vào linh thạch.

Hiện tại anh vẫn chưa có một lò luyện đan hoàn mỹ, vế trước rõ ràng không thực tế mà vế sau không chỉ có thể giáng một đòn nặng nề vào nhà họ Thành mà còn có thể nâng cao thực lực.

Quân Hào là một khách sạn vô cùng hoa lệ tọa lạc tại một trang viên tương đối hẻo lánh của Vân Bắc, tổng diện tích lên tới một ngàn mẫu, dưới màn đêm ánh đèn rực rỡ nhấp nháy của tòa khách sạn sáng trong cả một vùng trời.

Lối kiến trúc vàng son lộng lẫy này nhìn từ xa căn bản không giống một khách sạn, ngược lại giống như một tòa thành cổ mang phong vị cổ xưa, đúng là cảnh đẹp ý vui mà.

Còn cách khoảng một km Trần Đức đã phát giác ra camera.

Cũng như sự canh gác của các tu võ giả xung quanh.

Với sự bảo vệ chặt chẽ như vậy, Trần Đức càng thêm tin tưởng linh thạch chính là được cất giấu tại chỗ này.

Anh không ẩn núp mà đi thẳng về hướng khách sạn Quân Hào.

“Này, đứng lại…”, có hai tên tuần hành nhìn thấy Trần Đức liền tiến lên chặn đường: “Anh muốn đi đâu?”

“Bụp!”

Trần Đức không nói lời nào mà vung quyền đánh tới, hai người ngất ngay tại chỗ.

Khi anh đi tới trước khách sạn Quân Hào đã ‘tiện tay’ đánh gục năm sáu người.

“Trần Bát Hoang?”

Khách sạn Quân Hào.

Trong phòng giám sát, một người đàn ông nhìn chằm chằm vào màn hình quan sát, khi thấy khuôn mặt nghênh ngang của Trần Đức hiện lên thì sắc mặt lập tức tái xanh, âm trầm rít qua kẽ răng ba chữ Trần Bát Hoang này!

Hắn ta là tổng giám đốc của Quân Hào, đồng thời cũng là một trong những thành viên cốt cán của nhà họ Thành.

Hắn vừa hay là người hôm nay và hôm qua báo cáo với Thành Cực An về cái chết của Thành Bá Đạo.

Vì vậy chỉ với một cái liếc mắt liền nhận ra Trần Đức.

“Mẹ nó, tên khốn kiếp này vậy mà tự dâng tới tận cửa”, Thành Ngũ Hoa hung ác nhìn chòng chọc camera, sau đó nói với những người xung quanh: “Lập tức triệu tập mọi người đến hoa viên của khách sạn tập hợp, tôi muốn nghiền nát tên nhóc đó thành tro tàn, ấn xuống nền đất mà giẫm đạp!”

“Vâng!”

Đám tay sai bên cạnh lập tức làm theo phân phó, không tới một phút hơn trăm tu võ giả đã tập trung trong hoa viên khách sạn, quanh thân mỗi người đều tràn ngập luồng sát khí tiêu điều.

Kẻ mạnh nhất trong số những người này đã đạt tới cảnh giới Long Tượng trung kỳ!

Có vài kẻ là người của nhà họ Thành, số khác là môn khách được nhà họ Thành dùng số tiền lớn mời tới.

Ở giữa những người này đặt một chiếc ghế rộng rãi, trên ghế là Thành Ngũ Hoa đang uể oải ngả lưng, yên lặng chờ đợi Trần Đức.

Trần Đức chẳng bao lâu đã xuất hiện dưới ánh đèn hoa lệ, bước đi của anh không nhanh nhưng lại cực mang cảm giác cực tiết tấu, nhẹ nhàng giẫm trên gạch lát nền, tiếng bước chân vang lên rõ ràng bên tai từng người.

“Trần Bát Hoang!”

Nhìn thấy Trần Đức, Thành Ngũ Hoa liền quát lớn:

“Gan của mày cũng lớn lắm, lại dám tới khách sạn Quân Hào của nhà họ Thành? Nói đi, mày muốn chết thế nào, năm ngựa xé xác hay là tùng xẻo?”

Thành Ngũ Hoa rất kiêu ngạo, căn bản không coi Trần Đức ra gì.

Chưa kể đến hơn trăm cường giả đang đứng sau lưng hắn.

Mà bản thân hắn cũng chỉ kém một bước nữa liền bước vào cảnh giới Long Tượng đỉnh phong.

Hắn mạnh mẽ như vậy, dựa vào đâu phải để Trần Bát Hoang vào mắt? Địa vị của Thành Bá Đạo cao hơn hắn nhưng xét về thực lực lại thua rất xa.

Theo góc nhìn của hắn ta, Trần Bát Hoang đã là một người chết.

Sinh diệt của anh nằm gọn trong lòng bàn tay hắn!

Trần Đức rất bình tĩnh quét mắt nhìn hơn trăm tu võ giả kia, không chỉ không trả lời câu hỏi của Thành Ngũ Hoa mà còn hỏi ngược lại: “Các người có phải đang coi giữ khối đá màu đỏ kia ở đây không?”

“Phải”.

Thành Ngũ Hoa rất dứt khoát và quyết đoán mà trả lời, căn bản không có chút nào muốn che giấu, bởi vì voi không cần nói dối loài kiến cỏ: “Mày tới để cướp chúng?”

“Ừm, đúng”.

Trần Đức gật đầu.

Tương tự như vậy, anh cũng không cần thiết phải nói dối những người này: “Các người tự mình giao nộp ra hay là để tôi chém giết xông vào?”

“Chém giết đi vào? Mày được tính là cái thá gì mà có thể giết đi vào?”, Thành Ngũ Hoa nói đầy châm biếm và giễu cợt, nhàn nhạt nói với những tu võ giả phía sau:

“Nhìn thấy chưa, tên nhóc này tên là Trần Bát Hoang, một lát nữa ai có thể lấy được đầu của hắn sẽ được thưởng một trăm triệu và thăng chức thành phó tổng giám đốc của Quân Hào”.

Một câu nói đơn giản Thành Ngũ Hoa phun ra khiến hơn trăm tu võ giả trong nháy mắt rục rịch trong lòng, một trăm triệu đối với họ có lẽ không phải là gì quá đáng giá, nhưng vị trí phó tổng giám đốc của Quân Hào lại rất hấp dẫn.

Quân Hào không phải là một khách sạn bình thường, một khi trở thành phó tổng giám đốc, vậy liền có thể hô hào ra lệnh với những người phía dưới, hơn nữa còn có thể đạt được tài nguyên tu luyện phong phú từ nhà họ Thành!

Tại thời điểm này họ giống như những con sói với đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào Trần Đức giống như đang nhìn một bảo vật, một con mồi, chớp tắt tia sáng hưng phấn và khát máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.