Phía sau cánh cửa rất nhanh đã truyền tới một giọng nói, sau đó một người phụ nữ tầm hai mươi bảy hai tám tuổi mở cửa từ bên trong, nhìn hai người Trần Đức bằng ánh mắt nghi hoặc: "Các người là ai?"
“Chào cô, xin hỏi đây có phải là nhà của dì Trương, Trương Ngọc Tiên không?”, Miêu Tiểu Thanh mỉm cười lễ phép hỏi.
“Đúng”, người phụ nữ nghe thấy ba chữ Trương Ngọc Tiên này liền thận trọng đánh giá hai người Trần Đức một lượt rồi hỏi: “Hai người tìm bà ấy có chuyện gì?”
“Có vài việc cần làm, thuận tiện tới thăm dì ấy một lát”, Miêu Tiểu Thanh cười đáp: “Vị này là Trần Bát Hoang, thuở nhỏ từng được chú Hà săn sóc lớn lên, mười năm nay vẫn luôn bôn ba ở bên ngoài, hiện tại trở lại quê nhà, biết tin chú Hà đã qua đời nên đặc biệt đến đây gặp mặt dì Trương, không biết cô là gì của dì Trương…”
“À”, người phụ nữ vẫn không có ý mời hai người họ vào nhà, chỉ nhàn nhạt đáp: “Tôi là con dâu của bà ấy, đồ đạc để vào trong này, nếu muốn tìm bà ấy thì lên sân thượng”.
Vừa nói, cô ta vừa nhận lấy đồ từ tay Trần Đức và Miêu Tiểu Thanh, không đợi hai người đáp lời đã đóng sập cửa lại.
Trần Đức cùng Miêu Tiểu Thanh bốn mắt nhìn nhau, trong lòng tràn ngập ngờ vực.
Sân thượng?
Tại sao dì Trương lại ở trên sân thượng?
“Trước kia cậu chưa gặp con dâu của dì Trương bao giờ à?”, Trần Đức kỳ quái hỏi, trực giác nói cho anh biết người phụ nữ kia có vấn đề.
Về phần con trai của Trương Ngọc Tiên, Trần Đức ngược lại còn có một vài ấn tượng, anh ta tên là Hà Thôn, bởi vì lúc nhỏ chú Hà luôn bênh vực anh nên con trai của ông thường xuyên ghen tị, hai người còn vì vậy mà đánh nhau không ít lần.
Trần Đức đã đặt cho anh ta biệt hiệu là Hà Đồn.
“Chưa từng”, Miêu Tiểu Thanh cũng tỏ vẻ khó hiểu: “Vài năm sau khi cậu rời đi, trại trẻ mồ côi cũng bị di dời, một nhóm nhân viên cũ bị sa thải, gia đình mất nguồn thu nhập, tên Hà Đồn kia cũng bỏ học đến công trường làm thuê, một lần ngoài ý muốn…”
“Anh ta bị ngã gãy chân, năm ngoái khi tôi gặp anh ta, anh ta còn độc thân, ngồi trên xe lăn mà”.
“……”, Trần Đức nghe vậy liền im lặng, không ngờ một nhà chú Hà lại rơi vào tình cảnh như vậy, cũng trách anh khi trở về thành phố Tần chỉ chuyên tâm chăm sóc Tử Hàm mà không kịp thời tới thăm viếng ông.
“Đi thôi, chúng ta lên sân thượng trước”, Trần Đức nói.
Tầng lầu của khu chung cư cũ không cao, tổng cộng chỉ có sáu tầng, tầng bảy chính là tầng thượng, Trần Đức cùng Miêu Tiểu Thanh lên đến sân thượng đảo mắt nhìn qua liền thấy một túp lều thô sơ được dựng lên từ những tấm gỗ.
Bên ngoài túp lều chất đống không ít chai lọ giống như một ngọn núi nhỏ, không biết phải bao lâu mới gom được nhiều như vậy.
“Khụ…. khụ khụ!”
Đúng lúc này, một tiếng ho khan đột nhiên truyền tới, Trần Đức và Miêu Tiểu Thanh tiến lên trước vài bước liền nhìn thấy một bà lão, bà lão này mặc một chiếc áo khoác dài in hoa mộc mạc, rẻ tiền, chân đeo giày xăng-̣đan, mái đầu pha trộn hai màu trắng đen.
Rõ ràng mới ngoài năm mươi tuổi chưa tới sáu mươi nhưng lại bể dâu khác thường, tinh thần, trạng thái, tướng mạo còn không sánh bằng một số cụ già ngoài bảy mươi.
Bà run rẩy thức dậy từ trên chiếc giường, lục tìm thứ gì đó từ trong hộp thuốc, một lúc sau mới tìm được mấy lọ thuốc rồi đổ ra vài viên, rót một ly nước sôi, bắt đầu uống.
Hoàn toàn không chú ý tới hai người Trần Đức đang đứng ở cửa.
Cả hai lúc này không hé nửa câu, trầm lặng, khó chịu, tâm tình phức tạp.
Đặc biệt là Trần Đức.
Anh không ngờ rằng dì Trương, người từ nhỏ vẫn luôn yêu thích, đối xử tốt với bản thân lại thực sự sống ở đây!
Môi trường của nơi này quá tệ!
Túp lều gỗ đơn sơ ấy vào những ngày im trời còn có thể ở được, nếu mưa gió chắc chắn sẽ bị sũng nước ẩm ướt, hầu như không còn chỗ nào để ẩn núp.
Toàn bộ không gian được bao trùm trong một mùi hôi thoang thoảng khó ngửi, mùi hôi này không phải do không muốn sạch sẽ cùng không giữ vệ sinh hình thành lên mà hoàn toàn do nước mưa đọng lại tạo thành.
Quét mắt nhìn bốn phía một lượt thì thấy ở đây toàn xoong nồi, trong tủ kính trong suốt còn để một ít rau xanh và đồ ăn thừa.
Hiển nhiên dì Trương sống ở đây quanh năm!
Không phải sống ở dưới lầu, không phải sống ở trong nhà của bà ấy!
Trong nháy mắt, trái tim Trần Đức dâng lên sự phẫn nộ.
Một người già hành động không tiện, sống ở một nơi như vậy.
Con trai bà, con dâu bà sao có thể nhẫn tâm đến vậy?
Quan trọng hơn là, Trần Đức liếc mắt liền nhận ra dì Trương đang bị bệnh!
Hơn nữa đã vô cùng nguy kịch!
Nếu không điều trị, e rằng sống không quá năm nay!
Trong lòng anh tràn ngập cảm giác chua xót ngột ngạt, một người không có cha mẹ, trong tim trước sau vẫn luôn nhớ mong tới họ như anh, muốn biết họ là ai, họ đang ở đâu, nhưng người có cha mẹ lại một mực không biết trân trọng.
“Dì Trương…”, sau khi trầm lặng hồi lâu, Miêu Tiểu Thanh tiến lên trước hai bước, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
“Tiểu Thanh?”
Lúc này, dì Trương mới chú ý tới hai người Miêu Tiểu Thanh và Trần Đức, bà đặt cốc nước đã uống thuốc sang một bên, trên mặt lộ ra sự vui vẻ hiền từ: “Tiểu Thanh, sao cháu lại tới đây? Cũng không báo trước cho dì Trương một tiếng để dì mua một chút thịt về…. mau ngồi đi, chàng trai à, mau vào đây”.
Dì Trương từ trong góc lấy ra hai băng ghế nhỏ, khẽ lộ ra chút tự trách: “Chàng trai, cháu là bạn trai của Tiểu Thanh à? Chỗ này của dì Trương quá thô sơ, mong cháu lượng thứ”.
“Cảm ơn dì Trương”, Miêu Tiểu Thanh đỡ bà ngồi xuống bên giường, tự mình ngồi xuống băng ghế nhỏ: “Dì Trương, dì không nhớ cậu ta sao, cậu ta là Trần Đức, Trần Bát Hoang đó ạ!”
“Trần Đức?”
Nghe cái tên này, dì Trương liền suy tư, đôi mắt đục ngầu xẹt qua tia sáng: “Bát Hoang? Cháu…. cháu đã lớn như vậy rồi?”
Dì Trương kích động tới mức bật dậy khỏi giường.
Trần Đức vội vàng bước tới đỡ lấy bà, nhẹ nhàng mà tôn kính đáp: “Vâng, dì Trương, là cháu, dì nhìn kĩ xem, còn có thể nhận ra cháu không?”
"Bát Hoàng, thực sự là cháu….", dì Trương nhìn Trần Đức ở khoảng cách gần hồi lâu, dùng bàn tay đầy vết chai sần sờ lên ngũ quan của anh, trên khuôn mặt già nua tràn đầy hưng phấn.
Trần Đức để mặc bà mò mẫm, không có một chút phản kháng.
Đường đường là Trần Bát Hoang, người đã đẩy nhà họ Tạ vào chỗ muôn đời không thể trở lại, vậy mà lại để cho một bà lão động vào như vậy, nếu một màn này bị người khác nhìn thấy, sợ rằng sẽ kinh hãi tới rớt cằm.
"Là cháu", giọng nói của Trần Đức nặng trĩu: "Hơn mười năm không gặp, dì Trương, dì... già rồi, cũng chịu nhiều cực khổ rồi".