Bát Gia Tái Thế

Chương 262: Chương 262: Hoàn cảnh của dì Trương




“Đúng vậy, hơn mười năm rồi, Bát Hoang, cuối cùng cháu cũng trở về. Trước lúc lâm chung, lão Hà đã nói việc nuối tiếc nhất cả đời ông ấy chính là để lạc mất cháu”.

Cả người dì Trương run run vì kích động, mắt rớm lệ: “Nếu lão Hà ở trên trời có linh thiên, biết cháu đã trở về, chắc chắn ông ấy sẽ rất vui, thằng nhóc này, mấy năm nay… chắc cháu đã chịu rất nhiều uất ức?”

“Cũng may, cháu không phải chịu uất ức gì cả”, Trần Đức dừng một chút rồi nói tiếp: “Dì Trương… sao dì lại ở đây? Không phải nhà của dì ở dưới lầu à?”

Nghe hỏi vậy, trên khuôn mặt xinh đẹp của Miêu Tiểu Thanh cũng lộ vẻ nghiêm túc, cô ta rất muốn biết lý do.

Dì Trương sững sờ.

Bầu không khí phút chốc rơi vào yên tĩnh.

“Haiz…”

Dì Trương thở hắt ra một hơi rồi mới nói: “Thật ra cũng không có gì, là dì tự nguyện ở đây, con dì cưới vợ, dì không muốn quấy rầy chúng nên…”

“Dì Trương”.

Trần Đức nghiêm mặt, nhìn thẳng vào mắt dì Trương, cắt ngang lời bà ấy: “Dì đang nói dối”.

“Dì…”

“Dì Trương, dì cứ nói thật ra đi, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”, Miêu Tiểu Thanh cũng nhìn ra Trương Ngọc Tiên đang nói dối. Hiển nhiên, bà ấy không giỏi nói dối, cho nên khi nói những lời này, ánh mắt bà ấy có hơi né tránh, giọng cũng không được tự nhiên.

Huống chi, có ai lại tự nguyện ở cái nơi hoang tàn này?

Nhất thời, Trương Ngọc Tiên lại lần nữa im lặng.

Bị Trần Đức liên tục truy hỏi, cuối cùng, bà ấy cũng nói ra sự thật: “Mấy năm trước, con dì bị liệt, còn dì thì phát hiện lao phổi hai năm trước, không còn bao nhiêu thời gian nữa…”

“Trước khi đi, dì chỉ muốn tìm cho con trai một người vợ, hi vọng sau này có người chăm sóc cho nó”.

“Có điều tìm rất lâu nhưng vẫn không có ai đồng ý. Năm ngoái, chính quyền nói rằng thôn trong thành của chúng ta sẽ sớm bị phá bỏ và chuyển đi nơi khác, không lâu sau đó, cuối cùng cũng có người đồng ý gả cho con dì, cô gái đó tên Thang Yến. Sau khi kết hôn với con của dì, con dâu… bảo dì chuyển đến đây ở”.

“Thật ra như vậy cũng tốt, hai đứa xem, ở đây có đầy đủ mọi thứ, còn có thể ngắm cảnh nữa chứ. Hơn nữa, nếu tiếp tục ở trong nhà, nói không chừng dì sẽ lây bệnh cho mọi người…”

“…”, nghe xong, Trần Đức cảm thấy rất khó chịu. Cho đến bây giờ, dì Trương vẫn che chở con trai và con dâu của mình, có một số điểm mấu chốt đã bị dì cho qua.

Ví dụ như bệnh của bà ấy và tình trạng của con trai bà ấy.

Còn có vì sao Thang Yến lại muốn dì Trương chuyển đến đây. Giữa bà ấy và con dâu đã xảy ra chuyện gì, tình huống cụ thể như thế nào? Những việc này thì bà ấy lại không hé môi nửa lời.

Tuy nhiên…

Suy cho cùng thì dì Trương cũng không phải người biết nói dối, mặc dù bà ấy cố gắng che giấu những uất ức trong lòng, nhưng hai hàng nước mắt chảy dài trên má cùng giọng nói run run xen lẫn tiếng nức nở đã tố cáo tất cả.

“Dì Trương, dì đừng khóc!”, Miêu Tiểu Thanh lấy khăn tay từ trong túi ra, giúp Trương Ngọc Tiên lau nước mắt: “Không sao nữa rồi, không sao nữa rồi, hay là vầy đi, trong nhà cháu còn dư một phòng, dì Trương dọn đến ở với gia đình cháu nhé”.

“Không được, Tiểu Thanh, không được đâu, bệnh của dì sẽ lây đấy, hơn nữa… dì không thể ở xa con dì được”, Trương Ngọc Tiên từ chối mà không chút do dự.

“Tiểu Thanh”, Trần Đức lắc đầu với Miêu Tiểu Thanh: “Dì Trương sẽ không đi theo cậu đâu, dì ấy sợ mình đi xa, Hà Đồn sẽ bị ức hiếp”.

Trương Ngọc Tiên khẽ giật mình.

Không ngờ Trần Đức lại nhìn ra được điều đó, bà ấy rầu rĩ cúi đầu.

“Vậy thì… phải làm sao bây giờ?”, Miêu Tiểu Thanh thật sự không nỡ để Trương Ngọc Tiên ở lại đây, nhưng cô cũng không thể đón con của dì Trương cùng đi được. Việc đó rất là bất tiện, nói gì đi nữa thì bây giờ Hà Đồn cũng đã có vợ.

“Dì Trương, cháu có thể giúp dì chữa bệnh”, Trần Đức nói với giọng tôn kính, thân thiện. Anh nói dối mà không chút ngượng ngùng: “Hơn mười năm mất tích, cháu đã đi học y, cháu chữa bệnh rất giỏi, bệnh lao phổi chẳng là gì đối với cháu”.

“Đi thôi, cháu đưa dì về nhà, nói với con dâu dì là cháu có thể chữa hết bệnh cho dì”.

Vừa nói, Trần Đức vừa bước đến đỡ dì Trương dậy, chuẩn bị đưa bà ấy đi, nhưng dì Trương lại giãy ra, trong lúc xô xát, ống tay áo của bà ấy bất ngờ bị vén lên.

Dì Trương cuống quít kéo ống tay áo xuống, tuy nhiên Trần Đức vẫn nhìn thấy vết bầm trên tay bà ấy.

“Dì Trương”.

Trần Đức nhíu mày, ánh mắt anh thoáng trở nên lạnh lùng.

Tiếp theo đó, không đợi dì Trương kịp phân trần, anh đã nắm lấy tay bà ấy, vén ống tay áo lên.

Một vết bầm lớn lập tức xuất hiện trong tầm mắt.

Ngay sau đó, Trần Đức vén ống tay áo còn lại lên.

Trên người bà ấy cũng có rất nhiều vết bầm lớn nhỏ.

Nhìn thấy thảm trạng như vậy, sắc mặt Trần Đức tối sầm.

Còn Miêu Tiểu Thanh thì trợn tròn mắt, đôi môi đỏ mọng mím chặt, không dám tin những gì mình vừa thấy.

Trên tay và trên người dì Trương có rất nhiều vết bầm tím, sưng tấy…

Thoạt nhìn có lẽ là bị dùng gậy đánh.

“Dì Trương, là ai làm?”, Trần Đức nhìn chằm chằm vào Trương Ngọc Tiên, giọng anh trầm thấp, thận trọng và lạnh lùng: “Chắc chắn không phải Hà Đồn, cháu biết rõ con người anh ta, anh ta tuyệt đối không làm vậy. Có phải là người đàn bà tên Thang Yến kia không?”

Sự thật bày ra trước mắt, Trương Ngọc Tiên cũng không nói dối được nữa, bà ấy bất đắc dĩ gật đầu: “Ừ… tuy nhiên, là do lỗi của dì, dì không nên…”

“Đừng nói nữa!”

Sắc mặt Trần Đức rất khó coi, giọng anh lạnh như băng.

Anh biết rất rõ dì Trương là người như thế nào.

Từ nhỏ, anh được chú Hà nuôi nấng, cũng thường xuyên gặp dì Trương. Khuyết điểm duy nhất của bà ấy chính là khi còn trẻ, chưa có quá nhiều kinh nghiệm nên nói năng không biết nặng nhẹ.

Thế nhưng tất cả đều xuất phát từ thiện ý.

Nói tóm lại, dì Trương là một người rất lương thiện, hơn nười năm trước, mặc dù không làm việc ở cô nhi viện nhưng bà ấy rất hay đến thăm những đó bé ở đó, còn dùng tiền lương của mình để mua quà vặt cho đám trẻ con mồ côi này.

Mỗi dịp Tết và Trung Thu, bà ấy còn mua quần áo rồi kéo chú Hà cùng đến tặng cho trẻ em trong cô nhi viện.

Khoảng thời gia đó, bà ấy càng đặc biệt quan tâm đến Trần Đức.

Một người như vậy có thể làm gì sai?

Hoàn toàn không thể!

Hơn nữa, lui một bước mà nói, dù bà ấy có thật sự gây ra chuyện đi nữa thì lời qua tiếng lại là được rồi, cần phải ra tay đánh người vậy à? Còn đánh thành như vậy nữa chứ?

Việc như thế…

Sao Trần Đức có thể nhịn cho được?

“Tiểu Thanh, theo tôi xuống lầu dạy cho người đàn bà kia một bài học, dạy cô ta cách sống, cách làm người”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.