“Xin lỗi, tôi thực sự không kiềm chế được”, Tưởng Sơ Linh thở dài, cô ta cũng không muốn thế này, nhiệm vụ cấp trên giao cho cô ta là phải cố gắng kéo Trần Bát Hoang về phía phe cánh Hoa Hạ.
Một là vì trước đây anh đã từng đi lính, hai là vì anh chắc chắn là người tài giỏi nhất trong số những võ giả hiện tại.
Cô ta vốn tưởng là như vậy, chỉ là sau khi gặp mặt, khoảng cách so với những gì cô ta tưởng tượng quá lớn.
Cho nên không kiềm chế được muốn ra oai phủ đầu một chút.
Không ngờ, thanh niên đó không những không giống quân nhân mà thậm chí còn thích khoác lác.
"Ông cũng thấy rồi đấy, không phải tôi quá đáng mà là tại anh ta quá khoác lác”, Tưởng Sơ Linh nghiêm túc nói: "Ông không thấy lời anh ta nói quá nực cười sao? Tiêu diệt nhà họ Hàn? Haha…”
Hình Tông Đài im lặng, nhất thời không đáp.
Thấy ông không nói gì, Tưởng Sơ Linh sốt sắng nói: "Tôi thật không hiểu, người như vậy mà ông cũng gọi là Hoang gia, thiếu tướng, tuy rằng quân hàm của ông cao hơn tôi, nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở ông một chút, tránh xa loại người kiêu ngạo này đi, tiếp xúc nhiều sẽ xui xẻo đấy".
Nói xong, Tưởng Sơ Linh bước lên chiếc xe quân sự trước mặt.
Hình Tông Đài sửng sốt một lúc, ông không ngờ bản thân lại bị một cô bé dạy dỗ, cảm giác khá bất lực.
E là người kiêu ngạo không phải là Hoang gia.
Mà là cô đấy, Tưởng Sơ Linh.
Hình Tông Đài đã không nói những lời này, sau nhiều năm lăn lộn, ông đã hiểu sâu sắc một đạo lý. Nếu không phải người khác yêu cầu thì đừng tùy tiện dạy dỗ hay nhắc nhở đối phương, nếu không thứ bạn nhận được sẽ không phải là lòng biết ơn mà là sự phản cảm.
Rõ ràng, Tưởng Sơ Linh không hề hiểu đạo lý này.
"Hoang gia khoác lác sao?"
Hình Tông Đài lẩm bẩm một mình, sau đó cũng bước lên xe.
Hoang gia có rất nhiều khuyết điểm, chuyện gì cũng có thể làm, làm phải làm đến cùng, nhưng có một chuyện mà anh sẽ không bao giờ làm, đó chính là dùng mạng người nói láo, khoác lác!
Mặc dù Hình Tông Đài cũng cảm thấy chuyện nhà họ Hàn bị tiêu diệt thật khó mà tin được.
Nhưng, Hoang gia nói là bị tiêu diệt rồi, vậy thì nhất định, chắc chắn trăm phần trăm là bị tiêu diệt rồi!
Trong xe, điện thoại di động quân đội của Tưởng Sơ Linh đột nhiên vang lên, khi nhìn thấy cái tên trên màn hình, cô ta liền chỉnh lại đồng phục, sau đó mới nghe điện thoại: "Tham mưu trưởng Cao!"
"Ừm, Sơ Linh, cô gặp được Trần Bát Hoang chưa? Nếu chưa gặp được thì quay về trước đã, điều một vài người đến Giang Bắc”.
"Giang Bắc?"
Tưởng Sơ Linh giật mình: "Đi Giang Bắc làm gì?"
Người bên kia do dự một lúc, nói: "Hôm qua lúc nửa đêm, Giang Bắc có một vụ án, nhà họ Hàn... bị diệt vong trong một đêm”.
"Gì cơ?"
Tay của Tưởng Sơ Linh run lên.
Nhà họ Hàn...
Thực sự bị diệt tộc rồi?
Cô ta có thể không tin những gì Trần Bát Hoang nói, nhưng tham mưu trưởng tuyệt đối sẽ không lấy chuyện này ra nói đùa với cô ta. Tưởng Sơ Linh bất giác hỏi: "Thiên tai hay là..."
"Thiên tai? Sơ Linh, cô nghĩ nhà họ Hàn có thể bị thiên tai xóa sổ chỉ trong một đêm sao? Đừng nói là chúng ta, cho dù lần này tuyên bố với mọi giới bên ngoài là vì thiên tai thì e là chẳng có ai tin cả. Chuyện này đã bị người khác đăng tải lên mạng, không bao lâu nữa chắc chắn sẽ bùng nổ".
Thành phố Tần, trong văn phòng Cục 9.
Cao Sĩ Long, đã ngoài năm mươi tuổi, nhìn chằm chằm vào thông tin trên màn hình máy tính, sắc mặt đanh lại.
Chuyện này…
Quá lớn!
Nó xảy ra quá đột ngột, quá bất ngờ, đối với thông tin trên mạng, người của Cục An ninh mạng đã bắt đầu cắt liên lạc với các phương tiện truyền thông lớn từ việc im lặng, xóa bài viết và cố gắng hết sức để ngăn chặn sự việc lan rộng, nhưng... bọn họ căn bản không thể đè tin tức xuống được!
Các bài viết trên mạng đều liên quan đến sự diệt vong của nhà họ Hàn, chỉ số tìm kiếm, chỉ số duyệt web đều tăng theo cấp số nhân trên mỗi giây!
Đè xuống không được, phải làm thế nào?
Chỉ có thể không đè nữa!
Nếu không, người ta sẽ nhận ra nhà nước đang âm thầm kiểm soát thông tin, chuyện này cũng sẽ mang lại một số ảnh hưởng tiêu cực.
Trước mắt, cách duy nhất là tìm phương pháp điều tra càng sớm càng tốt, sau đó đưa ra một lời giải thích cho công chúng.
"Manh mối duy nhất lúc này là một chiếc hũ tro cốt. Thi thể của người nhà họ Hàn đều bị hóa thành tro rồi gói ghém trong đó. Nhớ kỹ, ngay khi đến Giang Bắc, hãy đi điều tra xem ai là người tạo ra chiếc hũ đó”.
"Ngoài ra, điều tra những gì đã xảy ra với nhà họ Hàn trong khoảng thời gian này, tại sao lại bị diệt tộc và ai đã làm chuyện đó”.
Chuyện này thật sự quá lớn, liên quan đến quá nhiều, nhà họ Hàn không chỉ liên quan đến người thường mà còn liên quan đến võ giả, hơn nữa không chỉ đơn giản là thế lực võ giả, trong gia tộc này còn có rất nhiều thế lực võ giả đã đầu tư.
Các quan chức không chỉ phải đưa ra lời giải thích cho những người bình thường, mà còn phải đưa ra một lời giải thích cho những võ giả này.
“Sơ Linh, cô sao vậy?”, Cao Sĩ Long cau mày, đối phương đột nhiên im lặng một hồi, trực giác nói cho ông ta biết có chuyện gì đó không ổn.
Phía trên xe quân sự, Tưởng Sơ Linh im lặng.
Nhà họ Hàn bị tiêu diệt rồi!
Mà còn là do người nào đó làm.
Trong đầu cô ta bất giác nghĩ đến người đàn ông có ngoại hình khá ổn, vẻ mặt thờ ơ và hơi luộm thuộm.
Lẽ nào anh ta không hề khoác lác, thực sự là anh ta?
Không, không thể nào.
Suy nghĩ này chỉ tồn tại trong chốc lát, sau đó lập tức bị Tưởng Sơ Linh gạt bỏ.
Trùng hợp, nhất định chỉ là một sự trùng hợp.
Sao có thể dùng sức mạnh của một người mà tiêu diệt nhà họ Hàn được? Bất luận là về mặt nào cũng cực kỳ không khoa học.
Anh ta từng là một quân nhân.
Chắc chắn có một mạng lưới tình báo nổi tiếng.
Có lẽ anh ta chỉ nhận được tin tức trước mà thôi.
Tưởng Sơ Linh nghĩ như vậy.
"Sơ Linh? Cô còn nghe đó không?"
Đầu dây bên kia, giọng nói của Cao Sĩ Long lại vang lên, suy nghĩ của Tưởng Sơ Linh trở về hiện thực: "Tham mưu trưởng, tôi đây, ông nói tiếp đi”.
“Cô sao vậy?”, Cao Sĩ Long nghi ngờ hỏi.
"Không sao, tôi chỉ đang nghĩ rốt cuộc là ai mà lại có bản lĩnh lớn như vậy, có thể tiêu diệt nhà họ Hàn chỉ trong một đêm”.
"Đúng thế... ai có bản lĩnh lớn như vậy? Nếu như lão già kia của nhà họ Hàn biết được tin tức thì không biết hậu quả sẽ như thế nào”, Cao Sĩ Long cũng thở dài: "Được rồi, nói đến đây thôi, tôi còn có chuyện cần phải xử lý. Đề phòng một số kẻ có ý đồ lợi dụng chuyện này mà thêm dầu vào lửa, cô lập tức điều người đến Giang Bắc để hỗ trợ bọn họ hoàn thành điều tra ngay".
"Vâng, thưa tham mưu trưởng!"
Cuộc nói chuyện giữa hai người lọt vào tai Hình Tông Đài không sót một chữ. Ông vô cùng cạn lời, sự thật bày ra trước mắt lại không tin, cứ nằng nặc muốn tự mình đi điều tra một phen, đây không là đang kiếm chuyện sao?
Có điều, chuyện này thật sự khó mà tin được, Hình Tông Đài cũng không có ý định nhắc nhở Tưởng Sơ Linh, chỉ ngồi một bên không nói lời nào.
Như Cao Sĩ Long đã nói…