Hình Tông Đài khẽ giật mình, mày cau lại, trước khi đến, ông đã từng căn dặn Tưởng Sơ Linh nói chuyện khách sáo một chút, nhưng không ngờ đối phương vẫn cứng nhắc như cũ.
Trần Đức đặt tài liệu trên tay xuống ghế sofa, không chút để tâm nói: “Trần Bát Hoang này làm người không cần một cô nhóc như cô dạy dỗ”.
“Anh…”
Tưởng Sơ Linh nhíu mày, cô ta chỉ nhỏ hơn Trần Đức có ba tuổi mà thôi, vậy mà lại bị gọi là cô nhóc, bèn không phục nói: “Trần Bát Hoang, anh là võ giả, đúng, cục cảnh sát Hoa Hạ không thể bắt anh, nhưng anh đừng quên, anh từng là quân nhân, những đồng đội đã hy sinh của anh cũng là quân nhân, nhiệm vụ của quân nhân chính là bảo vệ Tổ quốc, giữ gìn một…”
“Nếu cô muốn tiếp tục nói với tôi những chuyện… này, vậy thì mời về cho”, Trần Đức lười biếng ngả người ra ghế sofa, lên tiếng đánh gãy lời của Tưởng Sơ Linh, anh phát hiện cô nàng này rất thích dong dài: “Tìm tôi có chuyện gì thì nói thẳng ra, tôi không có thời gian nghe cô lải nhải”.
Quân nhân ư?
Đúng, anh từng là một người lính.
Bảo vệ Tổ quốc, gìn giữ một phương, liên tục chấp hành những nhiệm vụ gian khổ và nguy nan.
Nhưng…
Đồng đội của anh, người phụ nữ của anh, họ đã chết như thế nào?
Anh bảo vệ Tổ quốc, sao không ai giúp anh bảo vệ anh em cùng người yêu?
Hơn mười năm trôi qua, Trần Bát Hoang đã trải qua rất nhiều chuyện.
Anh muốn làm gì, làm như thế nào, trong lòng đều sáng tỏ, không cần người khác phải chỉ dạy.
“Trung úy, cô chỉ cần biết, đời này, Trần Bát Hoang tôi làm việc chưa từng có lỗi với lương tâm là được, không cần phải giải thích với bất kỳ ai”.
Đôi môi đỏ mọng của Tưởng Sơ Linh khẽ nhếch, á khẩu không biết nên đáp lại thế nào.
Lần này cô ta đến đây là có nhiệm vụ, nếu cứ thế bị đuổi về thì làm sao báo cáo kết quả công tác đây? Tuy trong lòng không thoải mái, nhưng cô ta chỉ có thể thu hồi những lời phê phán với Trần Đức: “Trần Bát Hoang, hai vụ án mà anh gây ra đã thành công khiến cho Bộ phận đặc biệt và Cục 9 chú ý, cấp trên muốn tôi hỏi anh có bằng lòng gia nhập Bộ phận đặc biệt, một lần nữa ra sức vì Hoa Hạ hay không? Nếu như…”
“Không muốn!”
Tưởng Sơ Linh còn chưa nói hết câu, Trần Đức đã dứt khoát từ chối, thái độ vô cùng quyết đoán và lạnh lùng.
Mười mấy năm qua, anh đã ra sức vì Hoa Hạ nhiều rồi, tự nhận không phụ lòng Tổ quốc, một khi trở thành nhân viên chính phủ, có một số việc sẽ bị bó tay bó chân, hiện tại, cái anh cần chính là tự do, tự do tuyệt đối.
“Anh không muốn nghe thử đãi ngộ à?”, hàng mày xinh đẹp của Tưởng Sơ Linh cau lại, ấn tượng của cô ta về Trần Bát Hoang ngày càng tệ. Anh ta dựa vào cái gì mà kiêu ngạo như vậy?
“Không muốn!”, Trần Đức lắc đầu: “Còn có chuyện gì khác nữa không, nếu không có thì… cô có thể đi được rồi!”
“Được!”
Tưởng Sơ Linh nói: “Cấp trên nói, nếu anh không muốn gia nhập chính phủ cũng được, thế nhưng, anh ra tay với người nhà họ Hàn tại Hàn viên, không bao lâu sau bọn họ sẽ tìm đến cửa, đến lúc đó, nếu không chịu nổi áp lực, anh có thể tìm tôi, chỉ cần gia nhập chính phủ, chúng tôi sẽ bảo vệ anh!”
“Ồ?”
Đột nhiên, Trần Đức mỉm cười.
Cấp trên?
Cấp trên thì thế nào? Tốt nhất đừng nên chọc giận anh, nếu không, dù có là người lãnh đạo Hoa Hạ thì anh cũng sẽ không khách sáo.
“Không ngại nói cho cô biết, tối hôm qua, nhà họ Hàn đã bị tôi diệt tộc, ừm… Tôi đã ra tay ở Giang Bắc đấy, chắc có lẽ tay của cấp trên cô không không duỗi đến Giang Bắc được đâu nhỉ?”
“Cái gì?”
Tưởng Sơ Linh ngẩn người, kế đó cô ta bật cười: “Ha ha… Trần Bát Hoang, anh thật đúng là khoác lác không biết ngượng, anh có biết họ Hàn ở Giang Bắc là thế nào không? Anh tưởng một gia tộc truyền thừa mấy đời, chiếm giữ Giang Bắc có thể dễ dàng bị diệt bởi khoác lác thôi à?”
Nhà họ Hàn là tồn tại như thế nào?
Tuy Tưởng Sơ Linh không làm việc ở Giang Bắc, nhưng cô ta vẫn biết rất rõ về con quái vật khổng lồ kia.
Một gia tộc thâm căn cố đế không phải nói diệt là có thể diệt, tuy rằng chính phủ Hoa Hạ đã từng rất nhiều lần muốn làm suy yếu thế lực của bọn họ, nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân, nên đến cuối cùng vẫn đành từ bỏ.
Hiện tại, một tên nhóc mới hai mươi mấy tuổi như Trần Bát Hoang lại nói đã diệt nhà họ Hàn.
Tưởng Sơ Linh phát giác cái tên này đúng là tự cao tự đại, chỉ đi lính có vài năm mà đã khoác lác như vậy sao? Cô ta cảm thấy rất buồn cười, đồng thời càng thêm thất vọng với vị Binh Vương này.
Cô ta lấy danh thiếp từ trong cặp tài liệu ra, nói bằng giọng điệu có phần châm chọc: “Nếu khoác lác có thể diệt được nhà họ Hàn thì không biết bọn họ đã bị diệt bao nhiêu lần rồi, ha ha… Trần Bát Hoang, tôi cũng không có thời gian dài dòng với anh, tóm lại, đây là danh thiếp của tôi, nếu có một ngày nào đó bản thân khó bảo toàn thì hãy tìm tôi, phía chính phủ có thể bảo vệ anh, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là khi đó anh còn đủ tư cách để gia nhập chính phủ”.
Tưởng Sơ Linh đã hoàn toàn mất hứng thú với Trần Đức, một tên tự cao tự đại, ngông cuồng, khoác lác không đáng để cô ta lãng phí quá nhiều thời gian, bởi vì loại người này đều có một đặc điểm chung là… chết sớm.
“Không tiễn!”, Trần Đức phất phất tay, một cô nhóc tính tình trẻ con mà thôi, anh vốn không thèm chấp nhặt, bèn phất phất tay tiễn khách.
“Hoang gia, ngại quá, đám người trẻ tuổi này không có kiến thức, tôi cũng chỉ nhận lệnh từ cấp trên nên mới đưa cô ta đến đây!”, Hình Tông Đài đứng dậy, tỏ vẻ áy náy nói.
Dù gì thì Tưởng Sơ Linh cũng là người do ông đưa đến, kết quả cô ta chẳng những nhắc tới chuyện cũ của Trần Đức, còn lên tiếng châm chọc, cả quá trình khiến Hình Tông Đài sợ phát run, lo lắng Trần Đức nổi giận.
Nói gì đi nữa thì hai ba năm trong ngục, gần như không ai dám nhắc đến quá khứ trước mặt người thanh niên này.
Bởi lẽ một khi đề cập đến ắt phải gánh chịu một trận lôi đình.
Cũng may, tính tình của Hoang gia hiện tại đã tốt lên rất nhiều.
“Không sao, còn trẻ như vậy mà đã có thể vào được Bộ phận đặc biệt, chắc hẳn cô ta có chỗ hơn người, cao ngạo một chút cũng là chuyện bình thường!”, Trần Đức tỏ vẻ không sao cả, bởi vốn dĩ anh cũng không để trong lòng.
“Nếu vậy… tôi đi trước, có chuyện gì thì cậu cứ liên hệ với tôi!”
“Ừm!”
…
“Đồng chí!”
Hình Tông Đài sải bước đuổi theo ra ngoài, đi đến bên cạnh Tưởng Sơ Linh: “Nếu như sau này cô còn tiếp xúc với Hoang gia, hi vọng cô có thể khách sáo một chút. Cách làm của cô hôm nay không thỏa đáng cho lắm, khiến tôi cảm thấy rất khó chịu, có biết không?”