Bát Gia Tái Thế

Chương 493: Chương 493: Đuổi theo Trần Bát Hoang




Mậu Danh nhìn viên Nguyệt Quang hóa thành phấn vụn trong tay, anh ta trầm giọng nói: “Với thực lực của cậu Lâu, trong tình huống có mục tiêu rõ ràng, đuổi đến đây nhiều nhất cũng chỉ cần mười phút, bây giờ chúng ta đuổi theo Trần Bát Hoang là được”.

“Được, đuổi theo hắn, lập tức lên đường”, Lương Khâu chật vật đi tới người tùy tùng sống chết không rõ bên cạnh mình, hắn ta lấy ra một viên thuốc cho ông ta uống, sau đó đánh thức ông ta.

Lão giả Linh Hải người bị thương nặng, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng đi, biết đã gọi được cậu Lâu, ánh mắt ông ta u ám, giọng nói khàn khàn: “Được, rất tốt, nhất định phải để thằng nhãi đó chết”.

“Đi, đuổi theo, dùng phấn Nguyệt Quang để lại dấu vết, chờ cậu Lâu đuổi đến!”, đã đưa ra quyết định rồi thì Mậu Danh không nói nhảm nữa, anh ta dẫn đầu đưa lão giả đi theo mình đuổi về phía Trần Đức.

Lương Khâu càng không có chút do dự liền đuổi theo!

“Aiz...”

Đạm Đài Nguyệt than nhẹ, cô ta muốn rời đi.

“Nguyệt, Cửu Chuyển đan đối với cháu rất quan trọng!”, lão bà phía sau lưng dường như biết suy nghĩ của cô ta, bà ta liền nhắc nhở: “Côn Luân Hư từ trước tới này luôn tàn khốc như vậy, không phải sao?”

“Nhưng cô tổ, cháu…”

“Cháu đừng nói gì hết, nếu đã đến đây thì nhất định phải đi tiếp, ông cháu vừa qua đời, nhà họ Đạm Đài cần một võ giả hùng mạnh, mà cháu cũng giống như Mậu Danh vậy, là kỳ vọng của gia tộc!”

Lão bà chậm rãi nói: “Đương nhiên, nếu như cháu bằng lòng gả cho người đó, cháu cũng có thể lựa chọn từ bỏ đề thăng thực lực”.

“Không!”

Đạm Đài Nguyệt phản bác theo bản năng, trong đầu hiện ra gương mặt đáng ghét: “Hắn giết ông nội cháu, cháu tuyệt đối không thể gả cho hắn!”

“Vậy thì đi”.

Lão bà không nói thêm nữa, bà ta đuổi về hướng đám người tùy tùng của Lương Khâu.

Đôi mắt trong veo của Đạm Đài Nguyệt lóe lên uất ức, cô ta cũng đi theo.

Cô ta không muốn giết người,

Từ nhỏ lớn sống trong tình yêu thương của ông nội và bố mẹ, mặc dù sinh ra ở Côn Luân Hư, nhưng cho đến nay cô ta chưa từng cướp đi mạng sống của bất kỳ người nào.

Huống hồ,

Nửa tháng gần đây cô ta còn ăn chay lễ phật vì ông nội qua đời?

Đây cũng là lý do tại sao nhìn thấy Trần Đức cô ta sẽ chủ động đưa linh thạch để Trần Đức rời đi, cô ta không hy vọng không có ai chết dưới mắt mình.

Nhưng,

Cô ta càng không muốn gả cho người đàn ông kia!

“Aiz…”

Cuối cùng Đạm Đài Nguyệt vẫn đuổi theo bóng dáng lão bà.

Cô ta không có lựa chọn nào khác,

Chỉ có thể vừa đi vừa nhìn!

...

“Tên khốn kiếp, thực lực của anh không tệ”.

Vết thương của Ưng Thanh Vũ đã tốt hơn nhiều, đã có thể tự chủ đi lại, cô ta là cô gái mười tám mười chín tuổi cực kỳ hoạt bát,

Dọc theo đường đi cô ta giống như chim sơn ca vậy, cứ líu lo bên tai Trần Đức.

“Tên khốn kiếp, vừa rồi anh nên giết hết mấy bọn khốn kiếp ấy đi”.

“Tên khốn kiếp, sao anh lại lạnh nhạt như vậy, không thể nói nhiều hơn mấy câu sao?”

Trong tay Trần Đức đang xách một hũ rượu, bước chân nhanh nhẹn đi giữa núi rừng, giống như không nghe thấy tiếng của Ưng Thanh Vũ, lúc thì uống mấy hớp rượu, lúc thì như đang quan sát thứ gì đó.

Mặc cho Ưng Thanh Vũ nói không ngừng, anh cũng không trả lời một câu.

“Hừ, thật là danh xứng với thực…”

“Im miệng!”

Đột nhiên,

Trần Đức vẫn luôn yên tĩnh giờ đây sắc mặt thay đổi, hai chân anh nhảy lên cây leo trèo giống như vượn, thân hình rất nhanh liền ẩn nấp, biến mất không thấy.

“Tôi…”

Ưng Thanh Vũ muốn nói gì đó, nhưng Trần Đức lại một tay bịp miệng cô ta.

Không tới năm giây,

Vị trí bọn họ đứng trước đó xuất hiện sáu bóng người.

Không phải ai khác,

Chính là đám người Mậu Danh, Lương Khâu, Đạm Đài Nguyệt!

“Người đâu? Tại sao không thấy?”, Lương Khâu nổi nóng: “Vừa nãy vẫn còn ở đây, sao đột nhiên không thấy tăm hơi?”

“Tìm khắp nơi đi”.

Mậu Danh cau mày sờ râu quai nón, nhìn cực kỳ nghiêm trọng, lúc Lâu Tinh Hải giao viên Nguyệt Quang cho anh ta đã căn dặn nhất định phải xử dụng đúng chỗ, nếu không thì anh ta sẽ chết rất thảm!

Nếu như Lâu Tinh Hải tới không thấy Ưng Thanh Vũ, trời mới biết hắn sẽ tức giận đến mức nào.

“Lại là bọn họ, vẫn chưa từ bỏ ý định sao?”

Trần Đức có chút chán ghét, anh chăm chú nhìn chằm chằm sáu người đang tìm anh, những người này nhiều lần chọc giận anh, kiên nhẫn của anh đã sắp mài mòn rồi.

Sau đó,

Anh tung người nhảy lên,

Đưa Ưng Thanh Vũ rơi xuống bên cạnh bọn họ:

“Không cần tìm, tôi ở đây”.

Đám người Lương Khâu, Mậu Danh kinh hãi, theo bản năng nhìn về phía Trần Đức, rồi sau đó lại theo bản năng thụt lùi mấy bước, khoảng cách đã bị kéo ra đến mười mấy mét!

Bọn họ nhìn chằm chằm Trần Đức đầy cảnh giác và hoảng sợ!

“Mấy người sợ tên khốn kiếp ấy như vậy còn đến đây làm gì?”, Ưng Thanh Vũ giơ nắm đấm: “Là tới tìm chỗ chết sao?”

Trần Đức không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn bọn họ.

“Anh Trần, chúng tôi không có ý khác!”, Đạm Đài Nguyệt giọng nhu hòa khiêm tốn, cô ta cung kính nói: “Chúng tôi chỉ muốn đưa cô ấy về, mong anh tác thành!”

“Tôi nói rồi, không được”, Trần Đức từ chối,

Không có lý do khác,

Chỉ vì Ưng Thanh Vũ không muốn!

Dừng lại nửa giây,

Anh nói tiếp: “Cuối cùng tôi cảnh cáo các người một lần, nếu theo kịp nữa thì tôi cũng sẽ không khách khí”.

Nói xong, anh lại xoay người rời đi.

Chỉ là,

Đúng lúc đó,

“Gầm!”

Trong rừng rậm phát ra tiếng thú gầm,

Một con hổ đầu mọc sừng, người có đốm hoa, to lớn như núi, đột nhiên trong con ngươi của mọi người xuất hiện một tư thế quái dị, nó không ngừng mở rộng trong con ngươi của mọi người, nghiền ép càn quét tất cả, đánh gãy từng cây từng cây một,

Tiếp đó,

Nó rơi xuống trước mặt Trần Đức và Ưng Thanh Vũ, đập thành cái hố lớn sâu đến ba bốn mét, lấp kín đường đi của hai người!

Con hổ này đặc biệt khổng lồ, vắt ngang trước mắt giống như một ngọn núi nhỏ, không nhìn thấy được con đường phía trước,

Con hổ đã chết!

Một giây trước còn phát ra tiếng rống lớn, khi rơi trước mặt Trần Đức thì nó đã chết, bề ngoài nhìn như nguyên vẹn,

Thực ra thì Trần Đức đã nhìn ra lục phủ ngũ tạng của con hổ này đã vỡ vụn toàn bộ!

Đây là loại thủ đoạn nào vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.