“Cô Đạm Đài, tôi không giết bọn họ, coi như là nể tình lời khuyên trước kia của cô, nhưng… nếu còn có lần sau nữa thì tôi không nể tình nữa đâu”, Trần Đức nhìn về phía Đạm Đài Nguyệt, thản nhiên nói.
Tuy anh ra tay ác độc, nhưng cũng không cố hết sức giết người, dù là Lương Khâu hay lão giả đi cùng tuy rằng thảm hại nhưng vẫn còn sống,
Tất cả những thứ này đều ở trước mặt Đạm Đài Nguyệt.
Nếu như không phải vì sự lương thiện của Đạm Đài Nguyệt trước khi tiến vào núi Bách Thú và khi lão giả Linh Hải ra tay, cô ta ra lệnh cho lão bà ra tay tương trợ, không thì Lương Khâu và người đi theo hắn ta đã bị chết thảm!
Lời cũng đã nói xong, không đợi Đạm Đài Nguyệt đáp lại, anh liền xoay người rời đi:
“Nhóc con, chúng ta đi thôi”.
Ưng Thanh Vũ từ trong kinh ngạc lấy lại tinh thần,
Đôi mắt trong veo khó hiểu,
Lần này… có vẻ như cô ta đã tìm thấy một thiên tài?
“Tên khốn kiếp, chờ tôi!”, mắt thấy Trần Đức đi xa, Ưng Thanh Vũ vội vàng đi theo: “Còn nữa, tôi nhắc lại một lần, tôi không phải tên nhóc con, tôi tên là Ưng Thanh Vũ, nhưng… tôi đặc biệt cho phép anh gọi tôi là Thanh Vũ!”
“Ờ”.
Trần Đức nhàn nhạt đáp một tiếng, anh dẫn Ưng Thanh Vũ đi càng ngày càng xa.
Mà đám người Mậu Danh, Đạm Đài Nguyệt, Lương Khâu cứ như vậy trơ mắt nhìn, không dám ngăn cản, không dám nói lời nào, thậm chí ngay cả hít thở cũng cực kỳ thận trọng!
Bọn họ bây giờ không những không dám ngăn cản,
Chỉ mong Trần Đức đi nhanh lên, đi càng nhanh, càng xa!
Chỉ có như vậy, bọn họ mới có thể an toàn.
Cũng may Trần Đức cũng không dừng lại, rất nhanh bóng người liền biến mất khỏi tầm mắt bọn họ.
“Lương Khâu, anh sao rồi?”, người vừa biến mất, Mậu Danh liền đi lên, lấy ra một viên thuốc đút cho Lương Khâu uống.
Cơn đau của Lương Khâu lúc này mới thoáng dễ chịu một chút.
“Tôi… vẫn ổn…”, Lương Khâu cố nén đau đớn, bò dậy dưới sự dìu đỡ của Mậu Danh, ánh mắt hung ác lóe lên, mang theo vẻ u ám: “Đáng chết, dám làm tao bị thương nặng, tao nhất định phải bắt hắn trả giá thật lớn!”
“Mậu Danh, đưa thứ kia cho tôi!”
Từ trên người Mậu Danh lấy ra một hạt châu ánh sáng rực rỡ màu xanh lá.
Ước chừng khoảng bàn tay, trong đêm đen lóe lên ánh sáng màu xanh.
“Mậu Danh, đừng cho hắn!”
Lúc này, Đạm Đài Nguyệt đi lên trước, ngăn cản nói: “Lương Khâu, vừa rồi rõ ràng hắn ta có thể giết anh, còn có vị trưởng giả này trong tộc của anh nữa. Nhưng hắn ta không giết, đã nương tay tha cho anh một mạng, anh cần gì phải làm chuyện này đến cùng?”
“Còn nữa, hắn đã nói qua, nếu như lại chọc hắn nữa, lần sau sẽ không nể tình đâu!”
“Đạm Đài Nguyệt, sao cô cứ luôn nói cho hắn thế? Chẳng lẽ quên mất lần này chúng ta đến vì cái gì rồi sao? Cơ duyên!”, ánh mắt Lương Khâu dữ tợn, lóe lên vẻ khát máu, hắn ta tức giận gầm nhẹ,
“Chỉ có dẫn cô gái kia đi, chúng ta mới được thù lao, nhưng bây giờ… chúng ta có thể mang đi sao?”
“Chẳng lẽ chúng ta đi một chuyến về tay không hả? Mậu Danh, anh cam tâm không? Cậu Lâu nói rồi, chúng ta mang người về có thể được toàn bộ phần thưởng, nếu như không mang về được thì cứ dùng hạt châu này gửi tín hiệu cho anh ta, để lại dấu vết, anh ta sẽ chạy tới ngay, như vậy chúng ta cũng có thể lấy được một nửa thù lao!”
“Mậu Danh, anh bằng lòng buông tha sao? Cho dù là một nửa cũng có ba viên Cửu Chuyển đan rồi đó! Đến lúc đó, ba người chúng ta nhận lấy nó, tỷ lệ đạt đến Linh Hải kỳ sẽ tăng lớn!”
Ánh mắt Mậu Danh lóe lên, nhìn sang Đạm Đài Nguyệt rồi lại nhìn sang Lương Khâu.
Nói thật,
Cám dỗ của Cửu Chuyển đan quá lớn!
Từ Linh Căn kỳ đến Linh Hải kỳ, nhìn chỉ là sự khác biệt ngắn ngủi của một cảnh giới, nhưng trên thực tế khoảng cách lại vô cùng vô cùng lớn!
Chín mươi phần trăm, thậm chí chín mươi lăm phần trăm võ giả trở lên ở Côn Luân Hư suốt cả một đời đến lúc chết vẫn bị kẹt ở Linh Căn kỳ đỉnh phong!
Có thể đạt tới Linh Hải kỳ, trong một trăm người không có lấy một người!
Thậm chí là trong ngàn người không có ai, chục ngàn người cũng không có một ai!
Điều này tuyệt đối không hề khoa trương,
Võ giả từ Linh Hải kỳ đã là cường giả của Côn Luân Hư, điều này cũng đủ nhìn ra.
Mà có Cửu Chuyển đan,
Tỷ lệ đột phá sẽ càng tăng cao.
Nếu như có thì khả năng đột phá là 1, như vậy sau khi ăn Cửu Chuyển đan rồi tiến hành đột phá thì khả năng sẽ tăng lên đến 10000!
Cám dỗ trong đó không cần nói cũng biết!
“Mậu Danh!”, Lương Khâu lại một nữa giục, chỉ có Mậu Danh mới có thể thúc giục viên Nguyệt Quang: “Chúng ta không thể cứ buông tha như vậy, lẽ nào anh thật sự cho rằng Trần Bát Hoang là đối thủ của cậu Lâu sao?”
“Chẳng lẽ anh đã quên thực lực của cậu Lâu rồi? Dù Trần Bát Hoang có mạnh hơn nữa thì đối mặt với anh ta cũng chỉ là châu chấu mà thôi! Tôi không chỉ là vì báo thù, mà còn là vì tương lai của chúng ta, tiền đồ của chúng ta!”
“Đừng”, Đạm Đài Nguyệt lắc đầu, cô ta cảm thấy Trần Đức cũng không tồi, riêng chuyện không dễ dàng giết người đã rất tốt rồi, cô ta không muốn nhìn thấy Trần Đức chết.
Bởi vì cậu Lâu đó thật sự rất mạnh!
“Nguyệt, xin lỗi, tôi còn gánh vác thịnh suy của cả gia tộc, tôi không thể để họ thất vọng”, Mậu Danh hít sâu một hơi, anh ta sờ vào râu quai nón, giống như đã hạ quyết tâm, linh khí bắt đầu di chuyển,
“Rắc rắc!”
Cùng giây đó,
Khe nứt của viên Nguyệt Quang trong tay anh ta xuất hiện thêm nhiều vết nứt.
Rồi sau đó!
Bụp!
Viên Nguyệt Quang nổ tung hóa thành phấn vụn.
“Trần Bát Hoang, ha ha, mày chết chắc rồi!”, nhìn thấy viên Nguyệt Quang nứt ra, Lương Khâu cực kỳ hưng phấn, ánh mắt lóe lên vẻ khát máu không gì sánh bằng.
Cậu Lâu mà tới,
Chắc chắn Trần Bát Hoang sẽ chết không thể nghi ngờ!
Không có bất cứ lý do gì có thể sống tiếp.
Bởi vì,
Đó là một vị Linh Căn kỳ đỉnh phong, chỉ kém một bước chân thì sẽ bước vào Kim Đan kỳ đầy khinh khủng!
Hơn nữa,
Ông nội của hắn,
Chính là một trong những người canh giữ Côn Luân Hư trong truyền thuyết.
Lâu Vạn Xuân!
Gặp phải loại cường giả này,
Trần Bát Hoang có lý do gì có thể sống tiếp?
Ánh trăng sáng chiếu xuống, phủ thêm một tầng xám bạc cho núi Bách Thú,
Ngoài núi ánh trăng sáng ngời, nhưng bên trong núi lại tối đen, ánh trăng cũng chỉ chiếu vào thông qua các khe hở giữa lá cây, điểm xuyết vào bóng đêm vô hạn.