Trước đây, tuy Thanh Hà Thượng Đồ rất đẹp, lại thiếu linh hồn, như là in lên!
Nhưng trước mắt, tranh thì vẫn là bức tranh kia! Nhưng, lại thay đổi một cách rõ rệt.
Bất kể là nhân vật, kiến trúc hay một số chi tiết đều trở nên có hồn hơn. Vừa nhìn đã biết đến từ bàn tay của một tác giả nổi tiếng, không giống người thường.
Cuối bức tranh có một chữ ký.
Có lẽ là vì có chút lâu đời nên con dấu ấy đã hơi mờ, song Trần Đức vẫn nhận ra hai chữ đó là Đường Dần! Một danh họa nổi tiếng thời Minh!
Có thể nói người này như sấm bên tai!
Số tranh còn lưu lại đến nay của ông khoảng 120 bức, Thanh Hà Thượng Đồ còn là bức nổi tiếng trong lời đồn. Trần Đức không ngờ bức tranh trong tay anh lại là hàng thật.
Bức tranh này ít nhất cũng có giá cả tỷ tệ!
Hồi đó, tác phẩm "Ngắm thác ở núi Lư" dài 90,3cm đã bị người mua lại với giá gần 3,6 tỷ. Mà Thanh Hà Thượng Đồ, tuy hơi bị hư hao, nhưng cũng chỉ ngắn hơn xíu. Song, bán với giá hơn tỷ là không thành vấn đề.
"Lâm Khải đúng là đã nhặt được của báu", Trần Đức cười, cảm thấy vui cho Lâm Khải, ít nhất về sau cậu bé Tiểu Khả có thể vì số tiền này mà có được nền giáo dục tốt hơn.
Nếu được giá, số tiền này sẽ trở thành nguồn vốn để mai sau cả nhà Lâm Khải làm ăn phát đạt.
Thế nên, Trần Đức không định lấy số tiền này.
Cả trăm tỷ anh cũng từng quyên góp ra ngoài, thì sao lại để ý hơn 3 tỷ kia chứ?
Trần Đức cẩn thận cất Thanh Hà Thượng Đồ đi, rồi mới đi đến trung tâm Thế Kỷ Quốc Tế.
Trung tâm này là tòa kiến trúc lớn nhất thành phố Tần, cũng là nét đặc trưng của nơi đây. Chỉ cần là người ở đây thì khi nhắc tới nó là không ai không biết.
Bình thường, những hội nghị hay đại hội quan trọng của các cơ quan nhà nước ở thành phố Tần đều sẽ chọn chỗ này để tổ chức.
Cứ một ngày trong năm, trung tâm Quốc Tế sẽ mời tất cả thương nhân đến tổ chức một cuộc đấu giá long trọng. Mà người được mời không ai là không phải người giàu có một phương, hay ông to bà lớn.
Sau buổi đấu giá là buổi giao lưu, cơ hội như thế mỗi năm chỉ có một lần.
Thế nên, rất nhiều người đều muốn tham gia vào buổi đấu giá đầy vinh quang này. Mặc dù là đi vào thăm thú thôi cũng có thể được coi như có vốn để khoe khoang rồi.
Đây là sức cuốn hút của hội đấu giá ở trung tâm Thế Kỷ!
Trần Đức cũng không nghĩ rằng, anh chỉ bảo Trương Thiên Dương sắp xếp một buổi đấu giá để bán một bức tranh cổ thôi, ai ngờ lại tổ chức to như vậy, khiến hội đấu giá ở trung tâm Thế Kỷ mỗi năm chỉ diễn ra một lần tổ chức sớm hơn 3 tháng.
Trung tâm Thế Kỷ chiếm diện tích hơn 50 ngàn mét vuông, chỉ nơi đỗ xe thôi đã có hơn 5000 chỗ. Đưa mắt nhìn một lượt quả thật trông vô cùng đồ sộ, xa hoa, tráng lệ. Ở trước mặt nó, con người lại có vẻ vô cùng nhỏ bé.
Trên mặt đất, từng chiếc xe xịn chạy đến từ xa, kế tiếp là đi lên thảm đỏ. Hai bên thảm là hai ba trăm phóng viên chụp ảnh tách tách lóa mắt.
Một đám người nổi tiếng dẫn theo thư ký, quản gia, tự tin dưới ánh mắt của nhiều người tiến vào trung tâm Thế Kỷ.
"Oa, đó là chủ tịch tập đoàn trang sức Châu Lục Sinh, Châu Vân Tề!"
"Nhìn kìa, kia là Vương Cường - giám đốc chi nhánh Mercedes-Benz ở thành phố Tần!"
"Người kia có phải là... Liễu Thiên Thành? Tuy ông ta không có công ty, nhưng lại rất có tiếng trong bảng xếp hạng tỷ phú, gần như không ai là không nể mặt ông ta. Nghe nói Liễu Thiên Thành đoán mệnh cực kỳ chính xác!"
"Đù, nhìn kìa, cô gái xinh đẹp kia chính là Tống Ngữ Yên - chủ tịch mới của tập đoàn Dược Thiên Vũ!"
"..."
Từng tiếng xuýt xoa, cảm thán liên tục vang lên từ trong đám người xưng quanh. Trong đám người đang vây xem gần đó, Nhan Tiểu Sa cảm thán nói: "Không biết bao giờ chúng ta mới có thể đi lên thảm đỏ, đường đường chính chính tham gia buổi đấu giá".
"Đúng thế, hâm mộ ghê luôn", Diêm Mộng cũng nói, ai không muốn được nhiều người chú ý, trở thành kẻ bề trên chứ?
"Lo gì chứ, chúng ta còn trẻ, tương lai còn dài. Nghe nói, Tống Ngữ Yên cũng chỉ là kế thừa tài sản trong nhà mà thôi", bên cạnh cô ta, một người bạn thân khác là Trần Ngọc Đình cũng nói: "Nếu tớ mà sinh ra trong nhà họ Tống thì chưa biết chừng còn giỏi hơn cô ta ấy chứ".
Ngoài ba người họ, bên cạnh còn có Mạc Thiếu Dương và Lục Tầm Dạ.
Vốn dĩ, Mạc Thiếu Dương định đi một mình với Diêm Mộng, ai biết lại xảy ra chuyện tối qua, nên hắn ta đành phải gọi thêm hai người bạn thân của Diêm Mộng nữa.
Hy vọng qua cơ hội lần này, có thể xóa bỏ sự chán ghét của Diêm Mộng với mình, sau đó tiến thêm một bước lừa cô ta lên giường.
Phải biết rằng, năm người họ thì cần phải có năm cái thiệp mời. Mà thiệp của họ chỉ là đến xem, không thể tham gia cạnh tranh mua đồ. Nhưng dù vậy, cũng mất cả 80 ngàn tệ.
Hơn nữa, đây còn là dựa vào quan hệ của bố hắn ta, không bị nâng giá đó.
Giá bên ngoài, vị trí rẻ nhất cũng mất 200 ngàn tệ!
Vừa tốn công mất sức sức và tiêu tốn một số tiền lớn như vậy, Mạc Thiếu Dương hoàn toàn có thể tìm nhiều người phụ nữ hơn. Nhưng, bọn họ đều kém hơn Diêm Mộng. Huống chi, hắn ta chỉ nhìn trúng Diêm Mộng, mới muốn làm tình với cô ta. Đây là chấp niệm của hắn ta luôn rồi. Nếu không làm được thì Mạc Thiếu Dương sẽ không cam lòng.
Tiền là gì?
Hết thì hắn ta có thể tìm bố xin!
Phụ nữ thì nhất định phải có được.
"Lần này có cậu Mạc, chúng ta mới may mắn được tham gia buổi đấu giá. Mọi người phải dùng cơ hội này để làm quen nhiều người hơn, chưa biết chừng mai sau sẽ thăng chức nhanh chóng đó", Lục Tầm Dạ nói: "Tham gia một buổi đấu giá như vậy, dù là khán phòng thôi cũng coi như có tiếng rồi".
"Đúng thế, tôi nhất định phải lợi dụng cơ hội lần này làm quen với vài tai to mặt lớn mới được", Nhan Tiểu Sa cũng nói.
"Ừ".
Diêm Mộng gật đầu, cô ta cũng nghĩ như vậy, chuyến này không thể đi không công được.
Còn về phần ân oán với Mạc Thiếu Dương thì cô ta định tạm thời bỏ qua. Dù sao với thân phận, địa vị bây giờ của Mạc Thiếu Dương, đắc tội hắn ta cũng không phải một chuyện sáng suốt.
Trong đám người, Trần Đức ôm bức tranh thong dong bước đến, anh thấy đám Mạc Thiếu Dương thì hơi bất ngờ, định xoay người rời đi.
Anh thật sự không muốn dây dưa nhiều với bọn họ. Đáng tiếc, anh vừa xoay người, đằng sau đã truyền đến một giọng nói:
"Ồ, đây chẳng phải là anh vệ sĩ kia sao?"
Lục Tầm Dạ tinh mắt, là người đầu tiên phát hiện Trần Bát Hoang, cười cợt nói: "Này, anh chàng vệ sĩ, đi đâu đó? Đi nhanh vậy là vì không dám gặp chúng tôi à?"