Dao găm xẹt qua, cứa lên cổ, cướp đi tính mạng của họ.
Trần Đức hoàn toàn không cảm thấy áp lực hay áy náy khi giết những người kia. Từ trên người họ, anh ngửi được mùi máu. Điều ấy cho thấy rất có khả năng họ cũng từng giết người, mà dù không giết thì chắc chắn cũng từng chém người.
Loại người như vậy, chết cũng chưa hết tội.
Anh tìm một nơi không người, cởi mặt nạ và quần áo ra thiêu hủy, bấy giờ mới đi về.
Anh vừa đi không bao lâu thì khu vực này đã vang lên từng tiếng còi xe cảnh sát.
Vài chiếc xe cảnh sát và dây phân cách đã bao vây lấy nơi Hoa Ban Hổ với đầu trọc chết tạo nên một khu vực phong tỏa.
Cảnh sát vừa nhận được có người báo án đã đến hiện trường, bắt đầu điều tra. Nhưng kỳ lạ là lại hoàn toàn không tra xét được manh mối nào. Bất kể là camera hay người đi đường thì đều không thấy được gương mặt của hung thủ.
Rõ ràng hung thủ đã có được ý thức phản trinh sát cực kỳ cao siêu.
Mà đối với điều này thì cảnh sát cũng bất lực.
Nhưng, nếu muốn điều tra thật, họ vẫn có thể tra ra. Đáng tiếc, giữa mọi người lại như hình thành một loại ăn ý, một khi gặp phải một ranh giới nào đó, sẽ tự động từ bỏ. Bởi vì họ đã điều tra ra thân phận của Hoa Ban Hổ và đầu trọc, hai người này thuộc thế lực xã hội đen ở khu Bắc thành phố Tần, giết người phóng hỏa, buôn bán ma túy, không chuyện xấu nào là không làm.
Loại người như vậy, sống thì đầy tội, chết chưa hết tội.
...
Chuyện phía cảnh sát, đương nhiên là Trần Đức không biết gì. Sau khi về nhà, chuyện đầu tiên anh làm đó là đi ngủ.
Khi chém đứt cánh tay Hoa Ban Hổ, thứ anh dùng không phải đao, mà là linh khí xuất thể!
Đối với anh bây giờ thì dùng chiêu đó vẫn hơi cố sức, rất phí tâm thần, nên mới có cảm giác cực kỳ buồn ngủ.
Sáng sớm hôm sau, đã có một cô gái ghé thăm nhà Diêm Thanh Nhã, người đó là Nhan Tiểu Sa, bạn thân của Diêm Mộng.
"Tiểu Sa à, Mộng Mộng ở trong phòng đó, con vào tìm con bé đi", Diêm Thanh Nhã cũng biết cô gái này, dịu dàng mời cô bé vào.
"Vâng, dì cứ bận đi ạ".
Đây không phải lần đầu Nhan Tiểu Sa đến nhà Diêm Mộng, nên chào Diêm Thanh Nhã xong, cô ta bèn ngựa quen đường cũ đi tới trước phòng Diêm Mộng, mở cửa ra.
Trong phòng, Diêm Mộng đang cầm một cây bút, hết sức chăm chú viết gì đó trên cuốn sổ nhật ký. Cửa phòng bị đẩy ra, cô ta bèn khép sổ lại theo bản năng.
Thấy là Nhan Tiểu Sa, Diêm Mộng mới thở phào một hơi, liếc cô ta: "Làm tớ sợ muốn chết, Tiểu Sa này, sao cậu tới mà không báo tiếng nào vậy".
"Chẳng phải là vì sợ cậu không để ý đến tớ sao", Nhan Tiểu Sa cao hoảng 1m65, có chút xinh xắn, năng động: "Mộng Mộng, tớ nghe cậu Mạc nói tối qua có xảy ra vài chuyện, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?"
"Anh ta liên lạc với cậu à?", trong mắt Diêm Mộng hiện lên vẻ căm giận.
"Ừ".
"Không nói với cậu là chuyện gì?"
"Không có".
Nhan Tiểu Sa lắc đầu: "Có điều, buổi sáng tớ có xem tin tức, cậu biết không, cái tên Hoa Ban Hổ và anh em của hắn tìm chúng ta gây chuyện vào tối qua đã chết!"
Trong lòng Diêm Mộng chợt căng thẳng, còn chưa mở miệng Nhan Tiểu Sa đã nói: "Nhưng vẫn chưa tìm được hung thủ, bản thân tớ thì hy vọng đừng tìm ra, chắc chắn là mấy người kia ức hiếp người khác nên bị giết ngược lại thôi".
"Ặc, lạc đề rồi, rốt cuộc tối qua cậu và cậu Mạc bị sao vậy?", đương nhiên, Nhan Tiểu Sa sẽ không nghĩ rằng tên hung thủ kia có liên quan gì đến Diêm Mộng.
"Cậu Mạc bảo tớ khuyên cậu, nói anh ta không cố ý và cố tình, chỉ là bất đắc dĩ mới làm vậy".
"Anh ta nói muốn gặp cậu để tự mình xin lỗi cậu", Nhan Tiểu Sa nói: "Cậu Mạc có được vé vào trung tâm Thế Kỷ, nên bảo chúng ta cùng đi".
"Không đi", Diêm Mộng từ chối thẳng.
"Mộng Mộng, đó là trung tâm Thế Kỷ đấy. Dù cậu có ghét cậu Mạc thì cũng phải nghĩ cho tương lai chút chứ. Trước giờ, hội đấu giá trong đó là nơi chỉ có những người có tiền ở thành phố Tần mới vào được, đi tạo thêm mối quan hệ cũng tốt mà!"
"Mộng Mộng... coi như là cậu vì tớ và Ngọc Đình được không?"
Nhan Tiểu Sa nhõng nhẽo năn nỉ, Diêm Mộng đành phải nói: "Được rồi, được rồi, đi đi đi".
Nhan Tiểu Sa nói đúng, ghét Mạc Thiếu Dương là một chuyện, hội đấu giá ở trung tâm Thế Kỷ mỗi năm chỉ tổ chức một lần, do tập đoàn bất động sản Thiên Dương đứng ra tổ chức, mà người đến tham gia không giàu cũng sang.
Còn những vật phảm bán đấu giá trong đó, bất cứ vật nào cũng hơn cả triệu tệ.
Không biết sao năm nay hội đấu giá lại tổ chức sớm hơn, thực ra trong lòng Diêm Mộng cũng không muốn từ bỏ cơ hội để mở mang kiến thức lần này.
Sau khi sửa soạn xong, đi ngang qua phòng Trần Đức, thấy cửa mở, Trần Mộng bèn lén liếc nhìn bên trong, thấy anh đang nghịch một bức tranh, không khỏi hừ hừ: "Dân đen mà giả vờ tao nhã gì chứ".
"Tên dân đen kia ở đây à", Nhan Tiểu Sa khinh bỉ liếc nhìn bên trong, đồ dùng giản dị, quần áo rẻ tiền, vừa thấy là biết nghèo rồi.
"Ừ, chúng ta đi thôi, đừng để ý tới anh ta".
...
Hiển nhiên, Trần Đức cũng chú ý tới hai cô gái kia, song anh cũng không rảnh để ý. Hôm nay, anh sẽ đi tham gia hội đấu giá do Trương Thiên Dương chuẩn bị cho mình. Đến giờ, anh vẫn chưa tìm được sự kỳ ảo trong bức tranh mà Lâm Khải đưa cho anh.
Thế nhưng, ánh dám khẳng định, bức tranh này chắc chắn không tầm thường, dưới con mắt thấu thị của anh, nó luôn tỏa ra một vầng sáng màu xanh nhạt.
Thứ bình thường thì sẽ không bao giờ có cảnh tượng kỳ lạ như vậy.
Tranh trong tranh?
Không phải!
Hộp tranh có vấn đề?
Cũng không phải.
"Rốt cuộc thì nó có vấn đề ở đâu?"
Trần Đức khó hiểu, cẩn thận nghiên cứu, mãi lâu sau, mặt mày khựng lại, lộ vẻ hiểu ra: "Ra là vậy, không biết là tác giả nào làm, thế mà lại dùng thuốc màu đặc biệt phủ lên một tầng!"
Anh đổ một ly nước tới, cẩn thận khống chế được lượng nước bôi lên bức bức tranh.
Bỗng chốc, bức tranh sông nước lập tức xảy ra biến hóa, đường nét, màu sắc, phong cách, sau khi bị dấp nước đã hoàn toàn thay đổi!