Bát Gia Tái Thế

Chương 214: Chương 214: Tiêu diệt




“Ừ”.

Chàng hề lãnh đạm trả lời.

“Vậy hắn…”, Diêm Mộng nhìn Hoa Ban Hổ đang nằm thằng đờ dưới đất.

“Chết rồi”.

Không đợi Diêm Mộng hỏi, chàng hề lại nhả ra hai chữ nữa.

“Anh… anh giết… giết người?”, đôi mắt đẹp của Diêm Mộng trợn trừng, không thể tin nổi, chỉ một cái tát… cứ thế giết chết Hoa Ban Hổ?

Cô ta vô thức rùng mình một cái.

Cách đó không xa…

Mạc Thiếu Dương mặt mày tái mét, không nói nổi câu nào.

Lúc này, hắn ta thực sự không dám nói gì cả.

Thằng hề kia rõ ràng là một con ác quỷ.

Ác quỷ giết người!

Hắn không muốn ếch chết tại miệng.

Hồi lâu sau…

Diêm Mộng hít một hơi thật sau, rốt cuộc cũng dần dần bình tĩnh lại, hoảng sợ và bất an trong lòng cũng tiêu giảm.

Bởi vì cô ta nhận ra…

Chàng hề áo đen trước mắt thật sự đến cứu cô ta!

Ngoài việc ra tay hạ Hoa Ban Hổ, anh không nói gì, cũng không làm gì thừa thãi.

Dần dần, cô ta cũng bạo gan hơn một chút, mượn ánh đèn đường nhập nhoạng thăm dò chàng hề trước mắt, ánh mắt ánh lên vẻ biết ơn và tôn sùng.

Từ nhỏ, cô ta đã có một giấc mơ.

Tương lai, người mà cô ta muốn gả cho, nhất định phải là người có thể bảo vệ cô ta, che chở cô ta, nhất định phải là một vị anh hùng, anh hùng đội trời đạp đất.

Không nghi ngờ gì nữa.

Người đứng trước mặt này vô cùng giống với người hùng trong giấc mơ của cô ta.

Chàng hề không có bất cứ động tác nào nữa, Diêm Mộng cũng bạo dạn hơn nhiều: “Tôi… tôi sẽ không tiết lộ chuyện anh giết người, tôi sẽ giữ bí mật cho anh… Anh… sao anh lại muốn cứu tôi, anh đến đây chỉ để cứu tôi thôi sao?”

Trong mắt Diêm Mộng tràn đầy mong chờ.

Trực giác mách bảo cô ta.

Rằng chàng hề này chỉ xuất hiện vì muốn cứu cô ta thôi, thời điểm anh ta xuất hiện là vừa kịp lúc, hơn nữa lại còn đeo mặt nạ, trên người là một bộ trang phục tuyền đen huyền bí…

Thoạt nhìn…

Chẳng phải là phong cách thường thấy của hiệp sĩ giang hồ sao?

“Không sao chứ?”

Chàng hề không trả lời cô ta, chỉ trầm giọng hỏi một câu, sau đó cũng không đợi Diêm Mộng đáp lại, liền xoay lưng bỏ đi, không hề giẫm phải bùn đất máu me hay thoáng chút do dự, bước chân thoăn thoắt, chỉ vài bước đã đi xa mấy mét.

“Ê này!”

Mắt thấy chàng hề sắp sửa khuất dạng, Diêm Mộng kêu lên: “Anh đã cứu mạng tôi, sao không để lại cách thức liên lạc, hay gỡ mặt nạ xuống cho tôi nhìn mặt, để sau này tôi còn đền ơn anh?”

“Không cần!”, chàng hề không ngoái đầu.

“Vậy… có thể cho tôi biết tên anh được không?”, Diêm Mộng đuổi theo hỏi với.

Nhưng mà…

Làm gì còn bóng dáng chàng hề áo đen đó nữa.

Không để lại cách liên lạc, không tháo mặt nạ xuống, ngay cả họ tên cũng không nốt.

Thậm chí, nói nhiều hơn một chữ cũng không.

“Haizzzzz, rõ ràng là đến cứu người ta mà, sao còn giả vờ lạnh lùng làm gì, giống cái tên Trần Bát Hoang kia thế không biết”, Diêm Mộng lầm bầm.

Lát sau cô ta lại làu bàu:

“Không, anh không giống Trần Bát Hoang, tên kia là thật không phải giả vờ, làm người ta không ưa nổi, đáng ghét, còn anh… không phải giả vờ lạnh lùng, đó là cá tính, hay nói đúng hơn là… sự cô đơn của cao thủ”.

“Mộng Mộng, sao rồi?”, chàng hề đã đi xa, Mạc Thiếu Dương mới thở hắt ra, bò lại gần, ra vẻ quan tâm.

“Anh tránh ra, tôi không sao”, Diêm Mộng căm ghét lướt mắt nhìn Mạc Thiếu Dương.

Nếu như trước đây Mạc Thiếu Dương quan tâm cô ta như vậy, cô ta còn cảm động, cho rằng hắn có lòng tốt, nhưng sau chuyện đêm nay, cô ta chỉ cảm thấy Mạc Thiếu Dương đáng ghét, vô cùng đáng ghét, đáng ghét vô cùng tận.

Chỉ cần nhìn hắn, Diêm Mộng đã thấy buồn nôn.

“Mộng Mộng à, đêm nay tôi cũng chỉ tùy cơ ứng biến mà thôi, tôi không thực sự muốn…”

“Đừng nói gì nữa hết, tôi phải về nhà, nếu như không muốn rước thêm phiền phức, tốt nhất đừng hé môi kể chuyện đêm nay ra, nếu không ngay cả nhà họ Mạc các người cũng không yên đâu”.

Diêm Mộng nói xong quay lưng đi thẳng.

Mạc Thiếu Dương nhìn chằm chằm bóng lưng quyến rũ, bờ mông tròn lẳn lắc lư theo nhịp bước, hung tợn nuốt nước miếng: “Con ả chết tiệt, ngang ngược cái gì chứ, sớm muộn gì ông cũng chơi chết mày”.

Nếu không phải lo lắng chàng hề còn nấp đâu đó, Mạc Thiếu Dương đã xông lên rồi.

Nhìn thoáng xác chết của Hoa Ban Hổ dưới đất, hắn không khỏi lạnh run cả người, sau đó lên xe, cũng không quan tâm là rượu lái hay người lái, nhanh chóng khởi động xe chạy trối chết, toàn bộ quá trình không tới một phút đồng hồ.

Ở một diễn biến khác.

Đám ba tên Đầu Trọc chạy điên cuồng.

Không dám ngừng lại một giây nào.

Sau khi chạy thục mạng nửa giờ…

Bao nhiêu sức lực cạn sạch.

Đến khi không thể chạy nổi nữa mới đừng lại, thở hồng hộc đớp từng hớp không khí.

“Đầu… Đầu Trọc… Anh nói… thứ đó… Là ma thật hả?”, một tên đàn em vừa thở vừa hòi.

“Không biết, không biết”, vừa nghĩ đến thằng hề đó, Đầu Trọc lại rùng mình một cái.

“Đầu… Đầu Trọc…”

Trên mặt tên đàn em còn lại đột nhiên cứng đờ, nhìn chằm chằm về phía trước: “Hắn… Hắn tới”.

“Cái đệt mày đừng có dọa tao, tao…”

Đầu Trọc còn chưa dứt lời, liền thấy cách đó không xa, một bóng người đang bước tới chỗ bọn chúng.

Toàn thân đồ đen.

Mặt nạ chú hề.

“Đệttttt!”

“Chạy mau!”

Đám ba người Đầu Trọc giật bắn mình, vô thức chạy trối chết.

Thế nhưng.

Bọn chúng đúng là sợ hãi quá rồi.

Vừa chạy được vài bước đã chân nọ đá chân kia ngã dúi dụi.

Ngay lúc đó.

Chàng hề đã bước tới trước mặt bọn chúng, dưới lớp mặt nạ là đôi mắt lạnh băng, nhìn cả ba với ánh mắt châm biếm.

“Mày… Mày không phải ma?”, Đầu Trọc nhìn xuyên qua mặt nạ, trừng trừng đôi mắt bên dưới.

Con mắt của ma làm sao lại giống người như thế?

Chàng hề không nói gì.

Trong tay xuất hiện một con dao găm.

“Mày rốt cuộc là ai?”, Đầu Trọc sợ hãi, lúc này dù hắn muốn chống trả nhưng không còn chút sức nào.

“A…”

Lúc này.

Tay kia của chú hề chậm rãi giở mặt nạ ra.

Tiếp đó…

Khuôn mặt như tượng tạc, ngũ quan cân đối hài hòa hiện lên trong mắt ba người Đầu Trọc.

“Là mày!”

Đầu Trọc thất kinh: “Trần… Trần… Trần Bát…”

“Phụp!”

Lời còn chưa dứt, cái cổ Đầu Trọc đã phun máu, cả người ngã rầm xuống.

Truốc khi chết…

Chữ ‘Hoang’ còn lại mới khó nhọc phun ra.

Còn lại hai người…

Hoàn toàn bị dọa đến choáng váng.

“Đại ca, van xin anh, tha cho bọn em đi!”

“Anh Trần, bọn em không phải cố ý đâu, đều tại Hoa Ban Hổ bắt bọn em làm, không liên quan đến bọn em mà!”

Hai tên quỳ mọp dưới đất, dập đầu xin tha, sợ đến hồn vía lên mây.

Trước giờ đều là bọn chúng giết người, chém người.

Lần đầu tiên bọn chúng cảm thấy đến gần cái chết như vậy.

“Á!”

“Phụp!”

Trần Đức không nhiều lời vô ích, đối với những kẻ này, anh cũng sẽ không mềm lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.