“Gọi mọi người tới đây cũng không có việc gì, chỉ cần giúp tôi tìm ra người này, dù phải đào ba tấc đất cũng phải giúp tôi tìm được hắn!”, đối mặt với gia chủ của ba gia tộc, Thành Cực An cố nén ngọn lửa giận trong lòng, nhưng lúc nói chuyện vẫn mang theo chút run rẩy, sự phẫn nộ vẫn khó có thể hoàn toàn che lấp đi.
“Ai tìm được liền có thể cùng nhà họ Thành chúng tôi hợp tác một năm, mọi hợp tác trong thời gian một năm này nhà họ Thành chỉ chiếm 10% lợi nhuận!"
“Được, lão Thành, ông yên tâm, việc của ông Chu Hồng Vận tôi nhất định sẽ tận lực đi làm!”, Chu Hồng Vận là người đầu tiên đứng lên bày tỏ lập trường, suy cho cùng điều kiện Thành Cực An đưa ra này đã rất hấp dẫn rồi.
Cân nhắc một hồi hai nhà Vương Tống cũng đồng ý.
Sau khi cuộc họp giữa bốn gia tộc kết thúc, Thành Cực An không dừng lại ở đó mà tiếp tục triệu tâp tất cả các thành viên chủ chốt và quản lý cấp cao của nhà họ Thành tới nhà thờ tổ, bao gồm cả Thành Kì Võ.
“Hắn đã vơ vét con mẹ nó tất cả số linh thạch đi rồi, chuyện này khiến tôi phải giải thích thế nào với Lục Phong đây!”
Trước mặt người trong gia tộc, Thành Cực An rất cáu kỉnh, khuôn mặt ông ta đỏ lựng, ánh mắt vặn vẹo khó coi tới cực điểm: "Bắt đầu từ bây giờ, tất cả người nhà họ Thành đều hành động cho tôi, đi truy lùng tên đó, cho dù hắn ở đâu, cho dù là còn sống hay chỉ là một cỗ thi thể cũng phải tìm được về đây cho tôi!”
“Vâng!”
“Vâng!”
“…”
Người bên dưới nhà họ Thành kinh hồn bạt vía, từ khi Thành Cực An trở thành gia chủ của nhà họ Thành từ năm 35 tuổi chưa có ai từng thấy ông ta nổi trận lôi đình như vậy, từ trước tới nay ông ta vẫn luôn mang hình tượng một người nhìn xa trông rộng, tính cách nho nhã khiến người khác phải ngưỡng mộ.
Đừng nói tới việc gào thét như ngày hôm nay, ngay cả lớn tiếng nói chuyện cũng vô cùng hiếm gặp.
Trong nhà thờ tổ, sau khi người nhà họ Thành rời khỏi, Thành Kỳ Võ mới do dự hỏi: “Bố, việc này có cần báo lại cho Lục Phong không?”
"Tạm thời không cần, mà bản thân ông ta không xuất hiện, chúng ta cũng không dễ dàng tìm gặp ông ta”, Thành Cực An nén giận đáp: “Trước tiên giết chết tên Trần Bát Hoang đó rồi lại nói, chỉ cần tìm được Trần Bát Hoang, linh thạch tự nhiên cũng sẽ lấy lại được!”
Cả Vân Bắc đêm nay gần như đảo lộn.
Bốn gia tộc lớn đồng thời phát lệnh tìm kiếm một người, điều động các mối quan hệ thế giới ngầm đang bồi dưỡng cùng các quan chức Hoa Hạ, còn có Thiên Võng được bao phủ dày đặc trong thành phố để lùng sục Trần Đức và tung tích của chiếc xe kia.
Cùng lúc đó tại ngã ba giữaVân Bắc và Ninh An nơi núi lên san sát, một chiếc trực thăng đang bay lượn vòng trên bầu trời.
Một bóng người mảnh khảnh, hai tay khiêng một chiếc hộp lớn nhảy xuống từ độ cao vài chục mét.
“Bùm!"
Tiếng động cực lớn làm chấn động núi rừng khiến một mảnh rừng rậm đung đưa, sau khi bóng người đó vững vàng tiếp đất liền vẫy tay với chiếc trực thăng kia.
Trên trực thăng, Âu Dã Thanh Vũ mặc một chiếc váy trắng phiêu dật như tiên nữ, đứng trước cửa khoang phất tay: “Anh Trần, anh cẩn thận một chút, tôi trở về Ninh An đợi anh đây!”
Sau đó, cánh cửa đóng sập lại, trực thăng chuyển động cánh quạt rồi chậm rãi bay xa.
Bóng người trong núi rừng kia tất nhiên là Trần Đức, anh đêm nay ngang ngược như vậy cướp đi linh thạch nhất định sẽ kinh động tới nhà họ Thành, do đó khi vừa trở về liền lập tức dẫn theo Âu Dã Thanh Vũ rời khỏi Vân Bắc.
Đồng thời chuẩn bị hấp thụ linh thạch trong núi sâu này.
Về phần bảo vệ Âu Dã Thanh Vũ tạm thời giao lại cho Hồng Y.
“Với nhiều linh thạch như vậy, mình gần như có thể đột phá Long Tượng kỳ rồi”, Trần Đức không hề có chút áp lực mang nặng nào mà khiêng theo chiếc hộp lớn mấy trăm cân tìm một nơi có vẻ tương đối an toàn, rắc xong bột thuốc đuổi muỗi và côn trùng, dã thú liền bắt đầu tu luyện.
Sau khi tiến vào Long Tượng kỳ, tốc độ hấp thụ lần này nhanh hơn trước đó gấp mười lần, từng tia linh khí tràn vào tứ chi anh như thủy triều.
“Cái gì? Chạy rồi? Rời khỏi Vân Bắc rồi?”
Lực lượng của bốn gia tộc đứng đầu này rất lớn, người bình thường căn bản khó có thể tưởng tượng được thực lực của gia tộc lánh đời, trong mười phút ngắn ngủi, Thành Cực An đã nhận được tin tức đầu tiên về Trần Đức.
“Đúng vậy thưa gia chủ, theo thông tin mà nhà họ Chu, Vương, Tống cung cấp chúng ta rất nhanh đã tra ra được tung tích của tên kia, thế nhưng… vẫn là tới muộn một bước, chính mắt tôi nhìn thấy Trần Bát Hoang nhảy xuống núi Vô Cực từ trực thăng, ngoài ra…. Âu Dã Thanh Vũ dường như cũng ở trên chiếc trực thăng đó”, người bên dưới nửa quỳ trên đất báo cáo.
“Tôi đã phái người lẻn vào núi Vô Cực tìm kiếm dấu vết của hắn ta rồi”.
“Không cần, gọi người của chúng ta trở về, núi Vô Cực ngang dọc bao la vạn dặm, giao truyền thông tin tại đó khó khăn, muốn tìm một người giống như mò kim đáy bể vậy”.
Sau khi sự việc xảy ra gần hai tiếng, Thành Cực An đã bình tĩnh lại, trong mắt ông ta lóe lên tia u ám: “Gọi toàn bộ người nhà họ Thành chúng ra trở lại, không cần tìm kiếm nữa".
"Vâng thưa gia chủ!”
Đợi người đó đi xa, Thành Kỳ Võ ở một bên mới kỳ quái hỏi: “Bố, tại sao lại không tìm nữa?”
“Không cần tìm, Trần Bát Hoang không trở lại Ninh An mà nhảy vào núi Vô Cực chứng minh hắn ta không muốn rời khỏi Vân Bắc, có ba nhà Chu, Tống, Vương lùng soát, chỉ cần hắn xuất hiện tại Vân Bắc lập tức sẽ bị phát hiện ra, người của chúng ta không cần mạo hiểm như vậy”, Thành Cực An cầm tách trà bên cạnh lên từ tốn thưởng thức.
“Vậy… ngộ lỡ không xuất hiện thì sao?”, Thành Kỳ Võ hỏi tiếp.
“Không xuất hiện? Ha ha, đại học thương mại Vân Bắc ngày kia bắt đầu báo danh, nhất định sẽ có người quan tâm tới, ví dụ như Kỳ Hàn, nghe nói hắn là người của Trần Bát Hoang, nếu Trần Bát Hoang không tới, trong lúc thi đấu nếu con giết chết Kỳ Hàn, hắn chắc chắn sẽ tìm con báo thù”, giọng điệu trong câu nói của Thành Cực An không nặng mà nhẹ bâng nhưng lại lộ ra đầy sát khí.
Cho dù là vì thể diện của nhà họ Thành, hay vì con trai trả thù, Trần Bát Hoang chỉ có một con đường chết!
“Bố, ngày mai phải giao ra linh thạch cho Lục Phong bên kia rồi, nếu không đưa ra…”
“Bố đã nhờ ông nội con nói chuyện với Lục Phong bên kia rồi, hẳn là không có vấn đề gì”.
“……”
Buổi chiều ngày hôm sau.
Trong núi Vô Cực, Trần Đức- người đang ngồi xếp bằng đột nhiên mở mắt.
Khoảnh khắc đó ánh sáng như vỡ kén tách mở, chói lòa rực rỡ.
Sau một vài giây, những tia sáng này bắt đầu mờ yếu dần rồi biến mất, sau đó biên độ đơn sơ tự nhiên.
“Cảm giác của Linh Căn kỳ thật tốt…”, Trần Đức cảm khái trước sức mạnh dâng trào trong cơ thể, anh có thể cảm nhận rõ ràng sự khác biệt so với trước đây.
Mặc dù sức mạnh trước đó cường hãn, cuồn cuộn nhưng lại luôn cảm thấy thiếu cái gì đó, chỉ có sức mạnh đơn thuần trong thể xác hoặc phát ra được một ít linh khí, hơn nữa càng nhiều linh khí gần như chỉ đặt không đó không có cách nào vận dụng.
Cũng giống như một lu nước lớn, rõ ràng một bên trong chứa đầy nước nhưng chỉ có thể thoát ra từng chút từng chút một qua một đường thoát nước nhỏ bé, càng quan trọng hơn là đường thoát nước thường thường lại bị ách tắc!