Bát Gia Tái Thế

Chương 361: Chương 361: Trở lại Vân Bắc




Mà hiện tại Trần Đức có thể cảm nhận được linh căn trong đan điền đã được hình thành, anh có thể điều động linh khí theo ý muốn thông qua linh căn này.

Chỉ cần anh muốn liền có thể thi triển ra ngoài.

Đương nhiên chỉ riêng điều động những linh khí này mặc dù rất mạnh nhưng vẫn chưa đủ.

Giống như lu nước kia, tuy rằng có thể đổ ra làm ướt người, nhưng lực sát thương lại cực nhỏ.

Nếu thêm một khẩu súng cao áp vào nước trong lu, lực sát thương sẽ ngay lập tức tăng lên vô số cấp.

Võ kỹ giống như khẩu súng cao áp này!

"Trong di sản chỉ có một loại võ kỹ”.

Trong di sản của Trần Đức liên quan đến võ kỹ chỉ có một loại.

Có tên là Cửu Trọng Cực Ảnh!

Đúng như tên gọi nó là một loại võ kỹ đề cao tốc độ.

Tổng cộng được chia thành cửu trọng.

Cấp độ đầu tiên có thể tăng gấp mười lần tốc độ của anh trong vòng một phút!

Mặc dù chỉ có một loại nhưng cũng đã đủ rồi!

Với tốc độ hiện tại của Trần Đức, trong tình huống dốc toàn lực có thể đạt tới vận tốc khoảng bốn mươi kilomet một giờ.

Nói một cách đơn giản, tốc độ một chiếc xe con gia dụng bình thường lái trong thành phố đại khái cũng chỉ vậy.

Tu luyện Cực Ảnh chỉ cần đạt được cấp độ thứ nhất liền có thể tăng lên gấp mười lần!

Gấp mười lần là khái niệm như thế nào?

Là bốn trăm kilomet một giờ!

Một phút, sáu kilomet!

Cũng chính là nói ở khoảng cách 100 mét chỉ cần vỏn vẹn một giây!

Trần Đức xuất thân từ quân đội, là một người lính, chiến sĩ, sát thủ, anh nhận thức rất rõ về tầm quan trọng của tốc độ!

Võ công trong thiên hạ duy chỉ có tốc độ là không cần bàn cãi.

Cái này không chỉ là nói suông không thôi.

Cửu Trọng Cực Ảnh, trong một phút nâng cao tốc độ gấp mười lần, anh hiểu rõ chuyện này kinh khủng cỡ nào.

Đây không đơn giản là tốc độ chạy nhanh nữa, mà quan trọng nhất là tốc độ tấn công!

Trong nháy mắt, nếu người khác ra tay một lần, anh đã có thể hành động hàng trăm hàng ngàn lần, cái nào càng mạnh càng lợi hại hơn không nói cũng rõ.

Đầu anh hồi tưởng lại Cửu Trọng Cực Ảnh, cơ thể cũng bắt đầu thực hiện bốn năm động tác kỳ lạ nhưng chỉ với bốn năm động tác này, anh đã lặp lại hàng chục nghìn lần.

Luyện hơn năm tiếng đồng hồ, lúc tám giờ chiều Trần Đức mới dừng lại.

“Miễn cưỡng tiến vào trọng thứ nhất”.

Anh thở dài nhẹ nhõm một hơi, võ kỹ chú trọng tới lĩnh ngộ và luyện tập, anh phải mất năm tiếng đồng hồ mới luyện thành đã đủ để chứng minh mức độ khó khăn trong đó.

Sau khi rời khỏi núi Vô Cực, điện thoại của Trần Đức mới nhận được tín hiệu, những tiếng ‘ting ting’ liên tiếp vang lên thông báo một loạt tin nhắn được gửi đến từ mấy người Kỳ Hàn, Âu Dã Thanh Vũ, Trương Thiên Dương, Giang Hồ Hải…

Sức mạnh của bốn gia tộc lớn kia quá mạnh mẽ, toàn bộ bọn họ đã nhận được tin tức, điện thoại gọi không thông chỉ có thể gửi tin nhắn hỏi thăm anh.

Năm giây sau, cuộc gọi đầu tiên vang lên.

Là Hình Tông Đài.

Hiển nhiên ông hẳn là vẫn luôn ấn số gọi cho Trần Đức.

Nếu không cũng sẽ không nhanh như vậy.

“Hoang gia, cậu đang ở đâu vậy?”, Hình Tông Đài gấp gáp: “Cậu tuyệt đối đừng trở lại Vân Bắc nữa, tôi vừa nhận được tin tức chính xác rằng bốn gia tộc lớn ở Vân Bắc đang tìm kiếm cậu đó”.

“Toàn bộ Thiên Võng trong thành phố đều được khởi động và có người theo dõi chúng 24/24, ngoài ra còn có người kiểm tra danh tính ở các lối ra trong và ngoài thành phố, cậu chỉ cần xuất hiện sẽ bị phát hiện ngay lập tức”.

“Không sao, bọn họ sẽ không phát hiện ra tôi được đâu”, Trần Đức hỏi: “Chu Hồng Diễu bên kia đã thu xếp xong chưa?”

“Cái này…”, Hình Tông Đài thoáng lưỡng lự: “Hoang gia, tôi có thể sắp xếp bên kia bất cứ lúc nào, nhưng một khi cậu đặt chân vào thành phố…”

“Lão Hình à, ông còn chưa tin tôi à? Hai tiếng sau tôi sẽ đợi ông ở cổng nhà giam Vân Bắc”.

“Được… vậy được”.

Sau khi cúp máy không đến một giây, lại có một số khác gọi tới, là Kỳ Hàn.

“Cậu chủ, cậu thế nào rồi, bốn gia tộc lớn đang truy lùng cậu khắp nơi, cậu nhất định phải trốn thật kỹ đó!”, giọng nói Kỳ Hàn vội vàng, rõ ràng mang theo chút căng thẳng.

“Tôi không sao, vừa vặn đang trên đường đến Vân Bắc”, Trần Đức bất lực, không lẽ anh trông rất giống kẻ bị sắp bị người ta tóm gọn sao: “Kỳ Hàn, bây giờ anh vẫn có thể giúp tôi điều tra vị trí của Chu Diệu Hoa và Thành Kỳ Võ không?”

“Cậu chủ, cậu vẫn muốn tìm bọn họ?”, Kỳ Hàn cứng họng, hoàn toàn không nói nên lời, đó thế nhưng là bốn gia tộc lớn của Vân Bắc đó!

Dưới sự tra xét toàn thành phố của bọn họ, không nói đến một người, ngay cả một con kiến hay con ruồi cũng có thể tìm ra!

Trần Đức vậy mà vào lúc này… vậy mà… vậy mà… còn muốn đi giết người?

Còn là người của nhà họ Chu?

Kỳ Hàn ngỡ ngàng đến mức tay cầm điện thoại run lên bần bật: “Cậu chủ, tôi cảm thấy hay là việc giết bọn họ lại đợi một khoảng thời gian hãy…”

“……Anh chỉ cần báo vị trí cho tôi là được”, Trần Đức không cho Kỳ Hàn cơ hội nói tiếp liền cúp điện thoại, sau khi trả lời tin nhắn của vài người liền tắt máy.

Sau đó lấy ra một vài cây châm bạc chuẩn xác đâm xuống ngũ quan.

Cùng sự xâm nhập của châm bạc, các đường nét trên khuôn mặt của Trần Đức dần thay đổi.

Mắt anh to hơn một chút, mũi cũng thẳng hơn, khóe miệng hơi nhếch lên, ngay cả những người quen biết cũng chắc chắn không nhận ra anh.

Là một binh vương đặc chủng siêu cấp, anh có rất nhiều phương pháp để né tránh Thiên Võng, mà trước mắt cách này là đơn giản nhất.

Cũng dễ dàng nhất.

Chưa kể đến khuôn mặt, sau vài đường châm găm xuống, ngay cả con ngươi cũng lộ ra vài phần thay đổi tinh tế.

Kỳ Hàn rất nhanh đã gửi tọa độ của Chu Diệu Hoa tới.

Tại một khách sạn năm sao nào đó dưới quyền nhà họ Chu.

Dưới màn đêm, ánh sáng rực rỡ chớp tắt từ khách sạn mê hoặc lòng người, từng đôi nam nữ thi thoảng lại dập dìu bước ra từ bên trong.

Cả tầng tám là gian phòng chuyên dụng của Chu Diệu Hoa, rộng hơn 1.000m2, bên trong không chỉ có thiết bị tập gym,... mà còn có bể bơi nước nóng trong nhà.

Trong căn phòng rộng rãi, Chu Diệu Hoa đang nô đùa trêu ghẹo với ba người phụ nữ ngoại quốc ăn mặc mát mẻ.

Chu Diệu Hoa nằm trên giường, ba người phụ nữ giống như nô lệ của hắn ta, một người đang gọt hoa quả, hai người còn lại thì vuốt ve, hôn hít khắp cơ thể hắn từ trên xuống dưới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.