Bát Gia Tái Thế

Chương 362: Chương 362: Cái xác không đầu




xChu Diệu Hoa đắc ý dào dạt, thoải mái cực điểm, thích ý hưởng thụ loại hầu hạ khoan khoái này.

Bỗng nhiên, không có bất kỳ lý do gì, Chu Diệu Hoa cảm nhận được một tia nguy hiểm đang giáng xuống.

Hắn bất giác nhìn ra cửa.

Sắc mặt lập tức thay đổi.

Không biết từ lúc nào, cửa phòng đã đang đứng một người đàn ông cao tầm 1m7 1m8 mặc quần áo đen, hai tay khoanh trước ngực lạnh lùng nhìn hắn ta.

Cũng không biết người đàn ông đã đứng đó bao lâu, anh cứ lặng lẽ như một cọc gỗ đứng sừng sững ở cửa ra vào.

Mà vài tên vệ sĩ đứng gác bên ngoài đã nằm sõng soài dưới đất.

“Mày con mẹ nó là ai? Lại dám xông vào chỗ của tao?”, một hồi kinh hãi ngắn ngủi qua đi, Chu Diệu Hoa rất nhanh đã bình tĩnh lại, vỗ vỗ người phụ nữ bên cạnh.

Ba người phụ nữ lúc này mới chú ý đến người đàn ông đang đứng ở cửa.

Tuy nhiên họ không hề kinh hoảng mà rất điềm tĩnh bình thản.

Bởi vì người đàn ông trước mặt họ tên là Chu Diệu Hoa!

Là con trai của gia chủ nhà họ Chu- Chu Hồng Vận!

¼ vùng trời toàn bộ vân Bắc này đều nằm trong lòng bàn tay của bố anh ta!

Có một người đàn ông như vậy ở bên cạnh, họ sợ cái gì?

Đừng nói đó là con người, cho dù là ma quỷ bọn họ cũng không sợ!

Đây cũng là lý do khiến Chu Diệu Hoa nhanh chóng lấy lại được sự trấn tĩnh, hắn vẫn nằm trên giường nhìn chằm chằm người đàn ông ở cửa, thản nhiên hỏi: “Mày con mẹ nó tới đây làm gì? Muốn cướp bóc hay là giết người?”

“Không cần biết mày tới đây làm gì, tâm trạng hôm nay của ông đây tốt vì gặp được ba vị minh tinh ngoại quốc này, cho mày một cơ hội sống đó”.

Chu Diệu Hoa nghiêng người, lấy ra hai cọc tiền trên bàn cạnh giường, ném xuống chân người đàn ông:

“Chỉ cần mày quỳ ở chỗ này, xem tao cùng ba cô gái này vui đùa, từ nay về sau làm thuộc hạ của tao, sau đó mày có thể cầm lấy số tiền này đi”.

Chu Diệu Hoa tuy rằng rất phóng túng nhưng cũng không phải là một kẻ ngốc.

Người đàn ông trước mặt này có thể lặng lẽ đánh gục những tên bảo vệ kia của hắn đã đủ để chứng minh thực lực của anh ta.

Vứt bỏ rác rưởi để giành được một cường giả vẫn rất đáng giá.

“Ồ".

Người đứng ở cửa tất nhiên là Trần Đức, anh lạnh nhạt quét mắt nhìn Chu Diệu Hoa một cái: “Đáng tiếc, tôi không phải đến vì tiền mà là mạng người kia”.

“Cái gì?”

Chu Diệu Hoa chỉ mặc một chiếc quần lót nằm đó bắt chéo hai chân, hắn đảo mắt nhìn Trần Đức, nhận ra một tia hơi thở mỏng manh của tu võ giả từ trên người anh.

Nhưng hắn không tin người trước mặt này có thể mạnh hơn mình nên vẫn nói đầy giễu cợt: "Mày muốn mạng của ông đây? Mày chắc chắn là mình đang không kể chuyện cười đó chứ? Không phải nói đùa sao?"

“Nói chuyện với anh quả thực là một truyện cười”, Trần Đức bất lực thở dài, trong tay bỗng lóe lên ánh sáng của một con dao găm. . Truyện Đam Mỹ

Dao găm rất bình thường, trông giống như một con dao gọt hoa quả, Trần Đức vươn tay ném ra ngoài.

Một giây tiếp theo, nó liền bay thẳng về phía trái tim của Chu Diệu Hoa.

Tốc độ không được tính là nhanh.

Chu Diệu Hoa có thể thấy rõ con dao găm đang tiến đến gần mình.

“Nhóc con, mày tưởng mình là tu võ giả thì rất lợi hại sao? Có từng gặp qua người còn mạnh hơn chưa?”, vừa nói, Chu Diệu Hoa vừa tự phụ cùng thách thức nhấc tay lên, chuẩn bị tay không đón lấy dao găm.

Tuy nhiên, trong chớp mắt.

"Phốc!"

Một âm thanh bóp nghẹt vang lên, trong ánh mắt khó tin và sợ hãi của Chu Diệu Hoa, dao găm đã nhẹ nhàng và hoàn mỹ xuyên qua tay hắn rồi cắm ngập vào khoang ngực, cắt đứt xương sườn, một đường phóng thẳng tới tâm thất rồi trái tim tạo ra một lỗ máu dài, lại từ sau lưng hắn lao ra ngoài, vững vàng găm sâu vào ván gỗ đầu giường. Ngay cả như vậy, dư lực của dao găm vẫn chưa hề tiêu tan mà tiếp tục ong ong lay động.

Đồng thời, con ngươi Chu Diệu Hoa cũng kinh hoàng tới cực điểm, toàn thân hắn run rẩy, ánh mắt vẫn nhìn chòng chọc về phía người đàn ông xa lạ, chưa từng gặp mặt quen biết kia.

Hắn lấy tay ôm ngực, máu tươi giống như vòi nước được mở van chảy ra từ những kẽ hở ngón tay và lỗ xuyên thủng sau lưng, căn bản không thể che lại được.

Hắn muốn nói gì đó nhưng ngay cả một chữ cũng không thể thốt ra mà chết đi trong run rẩy cầm cập và kinh hoàng.

“Á!”

“A a a!”

“Giết người rồi!”

Ba người phụ nữ kia nào đã từng chứng kiến qua cảnh tượng như vậy, bọn họ chỉ là người thường mà thôi, cứ như vậy mang theo vẻ mặt hoảng loạn tái nhợt lăn khỏi giường rồi cuộn mình trong góc không ngừng rùng mình.

Trần Đức cầm lấy một chiếc áo bên giường phủ lên đầu Chu Diệu Hoa, ‘răng rắc’ một tiếng liền trực tiếp vặn gãy đầu hắn ta xuống.

Ba người phụ nữ thấy một màn này lại điên cuồng la hét thất thanh, vì run sợ quá độ mà choáng váng rồi ngất lịm.

Trần Đức không quan tâm tới họ mà nhấc chân rời khỏi khách sạn.

Nửa giờ sau, rất nhanh, khách sạn Quân Hào đã bị người chăng dây cảnh báo, các quan chức Vân Bắc đã hoàn toàn phong tỏa khách sạn Quân Hào lại, không cho phép người ngoài tiến vào.

Chu Hồng Vận cũng đã nhận được tin tức, ông ta phẫn nộ đùng đùng từ nhà họ Chu chạy thẳng đến khách sạn Quân Hào.

“Ông Chu….”, người đứng đầu cảnh sát thành phố Vân Bắc đích thân tiến lên nghênh đón Chu Hồng Vận.

“Cút!”

Một sức ép mãnh liệt đổ ập về phía người đầu ngành cảnh sát kia, ông ta còn chưa đến gần Chu Hồng Vận tới một mét đã bị chấn động tới phải lùi lại bước chân.

Chu Hồng Vận không hề tỏ ra khách sáo với quan chức Vân Bắc mà trực tiếp nhăn mặt dẫn theo người của mình đi thẳng vào khách sạn.

Ông ta có tự tin, cũng có thực lực để làm vậy!

Tại sảnh lớn của khách sạn đang đặt một thi thể được bao phủ bởi tấm vải trắng.

Vừa tiến vào sảnh, thấy được thi thể kia, bước chân của Chu Hồng Vận cũng nặng nề hơn.

Mỗi một bước chân là một hố sâu xuất hiện trên mặt sàn.

Ông ta rất phẫn nộ, mí mắt, lông mày, môi tất cả đều đang co giật run rẩy.

Sau đó ông ta cuối cùng cũng đi tới trước thi thể, cắn chặt răng vén lên tấm vải trắng.

Giây tiếp theo, một thi thể không đầu hiện ra trước mắt ông ta.

Nếu không có vết bớt đỏ trên vai của người này thì ông ta căn bản không nhận ra đây chính là con trai của mình, đứa con trai duy nhất, đứa con ông ta luôn yêu thương cưng chiều hết mực!

Trái tim ông ta như chững một nhịp rồi đập nhanh ‘thình thịch’, sắc mặt già nua đột nhiên thay đổi.

Sau đó, đậy tấm vải trắng lại.

Tiếng gầm rú căm hận trong tưởng tượng không hề xuất hiện.

Chu Hồng Vận nhắm lại hai mắt, không nói tiếng nào.

Cả sảnh lớn chìm vào im lặng trong năm phút.

Giống như mặc niệm.

“Vụt…”

Tròn năm phút Chu Hồng Vận mới phát ra một hơi thở thật dài, hít, thở, hít, thở…

Lặp lại đủ ba lần ông ta mới dừng lại, sau đó mở ra hai mắt.

Có thể nhìn thấy rõ ràng trong con ngươi ông ta giăng đầy sợi tơ máu, những sợi máu này đan xen vào nhau giống như mạng nhện lan tràn theo sự giãn nở của con ngươi, giống như ma quỷ khủng bố đến cực điểm!

“Tra, kiểm tra camera, sau khi tra được ai giết thì đào hắn lên, băm thành mảnh vụn, nghiền thành bột cho chó ăn”, Chu Hồng Vận gằn giọng nói với trợ thủ đắc lực mà mình dẫn tới: “Ngoài ra, tất cả những người đã đến khách sạn hôm nay đều giết bỏ đi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.