“Cái này… Gia chủ, còn nhân viên khách sạn thì sao? Vị giám đốc đó là…”
“Giết!”
Chu Hồng Vận không đợi nói xong lập tức cắt ngang.
Người bên cạnh mặt mày trắng bệch không dám nói nhiều hơn nửa chữ: “Vâng, trong vòng một ngày chắc chắn hoàn thành”.
Còn lại một số người đứng cạnh Chu Hồng Vận đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt rất khó coi.
Ngày hôm nay, tất cả những ai đến khách sạn đều bị giết!
Nên biết rằng…
Có thể vào khách sạn Quân Hào đều là đại gia, những ông tổng có công ty lên sàn hay ngôi sao điện ảnh, vân vân.
Thường ngày…
Quân Hào đón tiếp ít nhất cũng phải ba bốn trăm lượt khách.
Nhiều lúc…
Lên đến hơn ngàn người
Thế mà chỉ vì cái chết của một mình Chu Diệu Hoa, lại bắt cả ngàn người khác chôn cùng?
Mồ hôi tươm ướt đẫm lòng bàn tay họ.
Chu Hồng Vận quá điên rồ rồi!
Một giờ sau.
Trần Đức xuất hiện tại một khách sạn khác, khách sạn nhà họ Thành.
Cũng tỏa ra khí thế ngạo nghễ như vậy.
Và còn hào nhoáng sang trọng hơn cả Quân Hào.
Mặc dù là khách sạn, nhưng ở đây không cho nghỉ trọ, không cung cấp dịch vụ thuê phòng. Nếu nói là khách sạn, thà nói đó là câu lạc bộ giải trí cao cấp thì đúng hơn.
Đây là thánh địa giải trí tư nhân của nhà họ Thành.
Đêm nay…
Thành Kỳ Võ tổ chức dạ tiệc sinh nhật cho người vợ thứ bảy của gã, tuổi vừa tròn 18, vừa là sinh nhật vừa là tiệc trưởng thành.
Buồn cười chính là.
Trong đám khách mời không hề có ai là bạn bè, hay người nhà gì của vợ Thành Kỳ Võ.
Bởi vì sinh nhật hay lễ trưởng thành gì đó của cô vợ nhỏ này hoàn toàn chỉ là danh nghĩa, không hề quan trọng, gã chỉ mượn dịp để mời những nhận vật có máu mặt đến thôi.
Ví dụ như hiệu trưởng Đại học Thương mại Vân Bắc, La Nhất Công.
Hay là ba vị hiệu phó có quyền lực lớn trong trường Quan Chính Dương, Đài Tài Tuấn, Giả Chí Nghĩa…
Như là Cơ Hòa, tùy tùng đi theo Lục Phong đến từ Côn Luân Hư, trước đây từng gạt cha gã ra, không muốn ông ta lập môn phái, cùng một số tùy tùng khác.
Những người này hết thảy đều là những nhân vật trọng yếu liên quan đến danh sách mười người của Côn Luân Hư.
Trong những chiếc ghế lô rộng rãi, mọi người ngồi quây quần quanh bàn tròn, ai nấy đều ôm trong lòng một cô gái xinh đẹp, cách đó không xa, còn có một nhóm vũ nữ ăn mặc mát mẻ, gợi cảm đang nhảy múa.
Thức ăn trên bàn đều là sơn hào hải vị, làm từ động vật quý hiếm, người thường có muốn ăn cũng không dám.
“Thưa các vị, cảm ơn các vị đã đến dự sinh nhật vợ yêu của tôi, Thành Kỳ Võ tôi xin thay mặt bà xã mời các vị một ly rượu trước”, Thành Kỳ Võ nhiệt tình nâng ly.
“Sau này mọi người ở Vân Bắc nếu cần gì chỉ cần nói với tôi một tiếng, tôi sẽ giúp đỡ hết mình, nhất định sẽ khiến mọi người hài lòng thỏa dạ”.
“Tiểu Võ, khách sáo quá rồi”, Quan Chính Dương cười ha hả: “Vân Bắc chẳng lẽ có chuyện gì nhà họ Vân không làm được sao?”
“Tiểu Võ, với thực lực của cậu, rất hy vọng có tên trong trong danh sách mười người lần này”, La Nhất Công cũng cười to: “Bên chỗ trường học tôi sẽ cố hết sức sắp xếp”.
Cơ Hòa đang ngồi ở chính vị phía trên cũng nói: “Đúng vậy, thực lực của Tiểu Võ không tệ chút nào, đã đủ tư cách nhất định gia nhập Côn Luân Hư, bên chỗ Lục Phong tôi sẽ nói giúp cậu vài câu.
Cơ mặt Thành Kỳ Võ thoáng run lên, hai ngày nay gã đã tặng cho Cơ Hòa không ít gái đẹp, tài sản, vàng bạc châu báu và cả tài nguyên võ học.
Xem ra đầu tư của gã rốt cuộc cũng sinh lời rồi:
“Ha ha ha, vậy xin đa tạ tiền bối, tôi xin kính tiền bối một ly!”
Có được lời khen của Cơ Hòa, Thành Kỳ võ vừa hưng phấn vừa kích động, nâng ly rượu cạn sạch: “Ly này tôi xin uống hết, mời các vị tự nhiên!”
Rượu quá ba tuần, thức ăn năm lượt, tâng bốc qua lại cũng hòm hòm, La Nhất Công nói: “Tiểu Võ, tuy thực lực của cậu không tệ, thế nhưng đợt tuyển chọn lần này, tôi nghe nói có người sẽ đưa người của ba thành phố còn lại đến ba thành phố Vân Bắc, Nguyệt Lạc, Trữ An của chúng ta để tham dự sát hạch của ba thành phố Vân Bắc”.
“Cậu cũng biết đấy, tài nguyên tu luyện ở ba thành phố còn lại chúng ta căn bản không thể so sánh được, rất nhiều người đã mất cơ hội vào tay bọn họ, dù bọn họ đến đây tham dự tuyển chọn, thì cơ hội cũng rất lớn”.
Thành Kỳ Võ biết La Nhất Công đang nhắc nhở mình, tiết lộ tin tức cho mình, gã nói: “Ông cứ yên tâm, từ hôm nay trở đi, bất cứ ai đến ba thành phố Vân Bắc chúng ta đều phải tra xét thân phận kỹ càng”.
Nhà họ Thành là một trong số 36 gia tộc địa sát, tuy rằng xếp hạng thứ 23, nhưng sức mạnh lời nói và quyền lực của họ ở Vân Bắc cũng tương đối có trọng lượng.
Gã tin, chỉ cần gã nói một câu.
Ba thành phố vùng Vân Bắc sẽ lập tức ra lệnh giới nghiêm.
Đến lúc đó, những đối tượng cạnh tranh mạnh hơn tuyệt đối không thể trà trộn vào phần đông dân chúng được.
Dù sao…
Muốn tham gia cuộc tuyển chọn nhân tài vùng Vân Bắc này.
Thì phải xuất thân từ ba thành phố vùng Vân Bắc.
Một khi nhà họ Thành đã nhúng tay vào, những người đó rất khó trà trộn vào người thường mà không bị phát hiện.
“Đúng vậy, Tiểu Võ, chừng nào những kẻ đó không vào thành phố được, vậy thì cơ hội cho cậu vào Côn Luân Hư vẫn là 100%”, La Nhất Công tán thưởng: “Hơn nữa, Cơ tiền bối đã sắp xếp cho cậu vào học viên Vô Song, chắc chắn cậu sẽ phát huy được hết thực lực, tôi đây chúc mừng cậu trước”.
“Cảm ơn hiệu trưởng, ha ha ha”, Thành Kỳ Võ không cần khiêm tốn, gã nghĩ lời La Nhất Công nói là sự thật, gã rất tự tin mình có thể gia nhập Côn Luân Hư.
“Cơ tiền bối…”
“Rầm rầm rầm!”
Thành Kỳ võ đang định nói gì đó.
Đột nhiên.
Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa gấp gáp, khẩn trương.
Thành Kỳ Võ còn chưa kịp nói.
Cửa đã bị đẩy ra.
Một tên vệ sĩ mặc âu phục hớt hải chạy từ ngoài vào, quỳ sụp xuống đất: “Không xong rồi, cậu chủ, không xong rồi…”
“Có chuyện gì mà cuống cả lên vậy?”, Thành Kỳ Võ cau mày, vô cùng khó chịu: “Ai cho màu xông vào đây? Không có lý do chính đáng thì mày biết hậu quả thế nào rồi đó!”
“Cậu chủ, bên ngoài… bên ngoài có người…”, tên vệ sĩ kinh hoàng, thở hồng hộc nói: “Hắn… rất giống… Trần Bát Hoang chúng ta đang tìm… Hắn… xông vào rồi!”
“Cái gì?”, Thành Kỳ Võ chợt ngừng động tác: “Trần Bát Hoang? Mày chắc chắn?”
“Chắc chắn, chắc chắn, chắc chắn là hắn ta, anh em chúng tôi đang sống chết bên ngoài ngăn hắn lại…”, tên vệ sĩ nói.
“Được, được, được lắm!!!”