Cô ta sinh ra đã có thân phận cao quý, dựa vào cái gì lại phải xin lỗi một con vịt xấu xí?
Khi cô ta đang do dự thì Khương Sơ Nhiên đã đưa tay chạm nhẹ vào người cô ta.
“Xin… xin lỗi!”, Đồng Lâm nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ này, trong lòng tràn đầy sự căm hận.
Sau khi mọi người đều quỳ xuống đất xin lỗi Miêu Tiểu Thanh.
Diệp Phàm mới đè nén cơn đau, nói với Trần Đức: "Anh Trần..."
"Bà!"
Diệp Phàm còn chưa nói xong, Trần Đức đã lạnh nhạt nhìn về phía Cao Hiểu Nguyệt.
Cả người Cao Hiểu Nguyệt run bần bật, kinh hãi nhìn Trần Đức.
“Lại đây, đánh hắn”, Trần Đức chỉ vào Diệp Phàm, lời nói không chút cảm xúc, nhưng đôi mắt kia lại lộ vẻ lạnh lùng vô cùng.
Làm những chuyện này, Trần Đức không hề có gánh nặng tâm lý gì cả.
Có ơn nhất định phải trả, có thù chắc chắn không thể nhịn.
Đây là tín điều trong cuộc đời anh.
Mười ba năm đã trôi qua như vậy, sau này cũng sẽ như vậy.
Anh coi Diệp Phàm và những người khác như ruồi, cho phép họ chế giễu lần đầu, nhưng Đồng Lâm lại một lần nữa xuất hiện.
Sao anh có thể không nhìn ra nhóm người này đang cố ý gây sự?
Anh có thể chịu đựng đám ruồi bay lượn xung quanh, nhưng không có nghĩa là anh có thể chịu được bọn chúng cứ liên tục kêu vo ve bên tai.
Nếu khiến anh khó chịu, anh sẽ hành động dứt khoát.
Hơn nữa Cao Hiểu Nguyệt, thân là mẹ kế của Miêu Tiểu Thanh.
Không những không giúp đỡ con gái mình.
Mà con vào thời điểm quan trọng quật ngược lại một vố.
Tất nhiên Trần Đức sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bà ta như vậy.
Anh muốn chặt đứt mọi con đường của Cao Hiểu Nguyệt.
Để bà ta phải trả giá cho những hành động mà bản thân đã gây ra trong ngày hôm nay!
“Lại đây, đánh hắn, tát vào mặt hắn”, Trần Đức nhàn nhạt bổ sung thêm.
“Không, tôi sẽ không ra tay với cậu chủ Diệp đâu!”, Cao Hiểu Nguyệt trợn trừng mắt, bất giác lùi về sau.
Nếu bà ta dám ra tay với Diệp Phàm, từ nay về sau, e là bà ta sẽ không được yên ổn!
Cho dù là bị ép buộc.
Thi cũng sẽ gây ra rắc rối lớn!
Bà ta không dám!
“Ồ”, Trần Đức nhìn Diệp Phàm dưới chân: “Tao nói không có tác dụng, vẫn là để mày nói thì hơn”.
Sắc mặt Diệp Phàm tái mét.
Nhục nhã!
Quá mức nhục nhã!
Trần Đức thật sự là ức hiếp người quá đáng!
Vậy mà lại bảo một người trong mắt hắn ta không bằng con chó đánh hắn ta!
Diệp Phàm nghiến răng nghiến lợi, vô cùng do dự.
"A…"
Đúng lúc hắn ta đang chần chừ thì cơn đau từ cánh tay lại truyền đến, khiến hắn ta đau đến hồn bay phách lạc, vội vàng hét lớn: "Đánh tôi, đồ đàn bà thối tha, mau đánh tôi đi!"
"Cậu chủ Diệp...”, Cao Hiểu Nguyệt nhìn hắn ta chằm chằm, lắc đầu.
"Đồ đàn bà thối tha, ông đây bảo bà đến thì bà cứ đến! Không phải bà muốn làm trâu làm ngựa cho tôi sao, bây giờ chính là cơ hội cho bà thể hiện đấy, nhanh lên!"
Diệp Phàm cảm thấy được rõ ràng là Trần Đức đang dùng lực giẫm lên vị trí bị gãy của cánh tay hắn ta, trong lòng sợ hãi đến cùng cực.
Hắn ta thà bị Cao Hiểu Nguyệt đánh còn hơn là để Trần Đức ra tay!
Sắc mặt Diệp Phàm rất hung dữ, trông vô cùng khủng khiếp, dọa Cao Hiểu Nguyệt sợ tái cả mặt, bà ta run rẩy bước lên trước, ngồi xổm xuống, chần chừ không dám xuống tay.
"Đánh tôi, nhanh lên!"
Diệp Phàm lại bị đạp đau muốn khóc, cánh tay đau nhức như muốn đứt đến nơi: "Cầu xin bà đấy, khốn kiếp, đánh tôi đi!"
"Bộp!"
Cao Hiểu Nguyệt nhẹ nhàng tát vào mặt hắn ta một tát.
“Mẹ nó, có thể mạnh tay hơn chút không!”, Diệp Phàm có thể cảm nhận được rõ ràng sự bất mãn của Trần Đức, hắn ta gầm lên, nước bọt bay tung tóe: “Bà chưa ăn cơm hả, đồ đàn bà chó má!”
"Loại tiện nhân như bà còn muốn làm chó của tôi. Con mẹ nó, bà đánh người thế này, làm chó còn không đủ tư cách, bà có đi làm gái cũng không ai thèm".
Giọng nói của Diệp Phàm ngân rất dài, trên cánh tay đau như cắt khiến hắn ta vô cùng khó chịu.
Bị sỉ nhục như vậy, cuối cùng Cao Hiểu Nguyệt cũng có chút tức giận.
Hiện tại đã là tù nhân dưới chân người khác, mà vẫn còn ngông cuồng như vậy!
Bà ta không kìm được, vung tay tát mạnh một phát.
"Bốp!"
Cái tát dứt khoát này giáng xuống, lúc này Diệp Phàm mới cảm thấy cánh tay đau nhức đỡ hơn một chút.
Chỉ một chút kịp thời này cũng khiến hắn ta cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Mặc dù…
Trên mặt đang nóng bừng!
"Nhanh, tiếp đi!"
Diệp Phàm hét lên: "Đàn bà thối tha, đàn bà ngu ngốc, tiếp tục đi, bà chỉ có chút bản lĩnh như vậy thôi sao, nếu bà không đánh ông đây tới bến, sau này ông đây ra ngoài sẽ đánh chết bà!"
"Bốp!"
Cao Hiểu Nguyệt bật khóc, bà ta bị mắng đến phát khóc, lại một tát nữa giáng xuống.
"Bốp!"
"Bốp!"
"..."
Tượng đất cũng có ba phần lửa, Diệp Phàm lớn tiếng sỉ nhục bà ta trước mặt nhiều người như vậy, bà ta rất tức giận, liên tục tát đến phát này đến phát khác.
Trong sảnh khách sạn yên tĩnh.
Chỉ nghe thấy một loạt tiếng bốp chát vang lên.
Mí mắt của một số người giật giật, trên lưng toát ra mồ hôi lạnh.
Tình cảnh bây giờ vô cùng lúng túng khó xử.
Bọn họ không muốn nhìn thấy cảnh này.
Bất cứ ai nhìn thấy Diệp Phàm bị sỉ nhục, xong chuyện chắc chắn sẽ bị hắn ta tìm đến cửa.
Nhưng…
Bọn họ căn bản không dám rời đi!
Trong sảnh khách sạn, bầu không khí vô cùng kỳ lạ.
Mọi người nhìn Trần Đức chằm chằm, như đang nhìn một kẻ điên.
Tên này quá ngông cuồng, quá hung hăng kiêu ngạo.
Hắn thực sự không sợ chết sao?
Miêu Tiểu Thanh vừa trải qua một đợt hoảng loạn.
Nhìn chằm chằm khuôn mặt lãnh đạm của Trần Đức.
Cô ta không những không sợ hãi.
Mà thay vào đó còn nảy sinh một loại cảm giác hạnh phúc.
Từ nhỏ đến lớn.
Kể từ khi mẹ ruột cô ta mất.
Chưa từng có ai bảo vệ cô ta như người đàn ông trước mặt này, vì cô ta bất chấp tất cả, không sợ phải trả giá!
Bất kể hôm nay Trần Đức làm gì hay có hậu quả gì xảy ra, cô ta cũng quyết tâm cùng anh gánh chịu!
Cô ta rất sợ hãi, nhưng cảm giác hạnh phúc lại chiếm phần nhiều.
Thậm chí, cô ta còn muốn Trần Đức trở thành bạn trai thực sự của mình, bầu bạn với cô ta một đời một kiếp, cùng nhau già đi!
Trong lòng cô ta, vì Trần Đức mà nổi lên từng đợt dao động.
"Bốp!"
"Bốp!"
"..."
Tiếng tát tai vẫn tiếp tục.
Cao Hiểu Nguyệt giống như phát điên.
Đã trót thì phải trét, dù sao cũng đã xuống tay đánh rồi, đánh nhiều hay đánh ít cũng không có gì khác biệt.
Khuôn mặt của Diệp Phàm bị bà ta tát đến nỗi sưng vù.
Cao Lâm, Khương Sơ Nhiên, Đồng Lâm, Trần Lập, Hồ Minh Đào và Tô Sinh Hải đều chết lặng.
Cảm xúc trong lòng bọn họ đang rất phức tạp.
Cũng thấy có chút may mắn.
May là Trần Đức không làm gì bọn họ.
Quỳ xuống, so với Diệp Phàm hiện tại còn tốt hơn gấp trăm ngàn lần!
"Kẻ nào?”
"Kẻ nào dám đánh con trai tao!"
Đúng lúc này.
Đột nhiên…
Trước cổng khách sạn, một chiếc Mercedes-Benz dừng lại.
Trên xe.
Một người đàn ông trung niên bước xuống.
Ông ta có lông mày rậm, đôi mắt to, giọng nói hung dữ, trên người mặc một bộ âu phục sang trọng cùng với đôi giày da, toát lên khí chất của một người bề trên.