Bát Gia Tái Thế

Chương 112: Chương 112: Trâu bò lắm sao?




Miêu Tiểu Thanh sợ điếng người.

Hành động của Trần Đức quả thật là không thể tưởng tượng nổi, tuy cô cũng rất can đảm, nhưng cô vẫn không dám chọc vào đám người này đâu!

Thế mà Trần Đức lại ngang nhiên nghiền cánh tay người ta nát bét!

Mà buồn cười chính là ngay trước đó, cô còn cho rằng Trần Đức không còn là Trần Đức hăng hái nghĩa hiệp của ngày xưa.

Miêu Triều Hải run rẩy, thật sự ông không thể tin nổi những gì đang diễn ra trước mắt, quá sức đáng sợ, lỡ như Diệp Phàm có làm sao, ông chắc chắn không thoát khỏi liên can.

Tiêu rồi, từ rày về sau, nhà họ Miêu hoàn toàn sụp đổ rồi.

Lạc quan nhất chính là sau này không chốn dung thân ở thành phố Tần.

“Buông cậu chủ Diệp ra!”, Cao Lâm hoàn hồn rống lên: “Bảo vệ đâu, mau lên, giết chết thằng nhà quê này cho tao!”

Hắn sợ hãi tột độ.

Người bị nghiền nát cánh tay không phải hắn!

Thế nhưng đây là địa bàn do hắn quản lý!

Diệp Phàm bị hại trên địa bàn của hắn, hắn tuyệt đối không gánh nổi trách nhiệm!

Cao Lâm hóa điên.

Hắn hoàn toàn không ngờ, một thằng quê mùa cục mịch lại dám ra tay với Diệp Phàm! Ngay lúc bảo vệ còn chưa kịp đến nơi, hắn đã điên cuồng vác một băng ghế lao vào Trần Đức.

“Ranh con, đi chết đi!”

“Rầm!”

Băng ghế đập xuống đất.

Nhưng Trần Đức vẫn đứng trơ trơ.

Còn Cao Lâm ngồi bệt dưới đất.

Không ai thấy rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

“Tao nói rồi, đã bảo chúng mày quỳ xuống xin lỗi Tiểu Thanh”, Trần Đức lặp lại yêu cầu vừa rồi một lần nữa.

“Ranh con, tốt nhất là mày buông cậu chủ Diệp ra”, Hồ Minh Đào xông ra trợn mắt nhìn Trần Đức: “Nếu cậu chủ Diệp có chuyện gì, mày chết chắc!”

“Đúng đó!”

“Anh Trần à, đánh nhau giỏi thì đã sao chứ, nơi này là địa bàn của tập đoàn Thiên Dương, cũng là địa bàn của Cao Lâm, nếu anh không thả cậu chủ Diệp ra, anh sẽ không thể nào rời khỏi đây đâu”, Trần Lập vốn kiệm lời cũng lên tiếng, giọng điệu khá mềm mỏng.

Lúc này, Khương Sơ Nhiên, Đồng Lâm, Tô Sinh Hải, ai nấy đều đứng ra yêu cầu Trần Đức thả người.

Trong khách sạn.

Mười mấy bảo vệ cuối cùng cũng tập họp đủ.

“Giết nó, nhanh lên, giết thằng ranh này cho tao!”, Cao Lâm gào thét, hắn chỉ sợ nếu chậm trễ một chút nữa, sẽ còn xảy ra chuyện kinh khủng hơn.

“Rắc!”

Hắn vừa dứt lời, tiếng xương gãy vụn va đập vào nhau lại vang lên.

“Á á á!”

Diệp Phàm hét lên thảm thiết, nước mắt giàn giụa, cơn đau do khớp xương gãy nát nhấn chìm hắn vào hố sâu địa ngục.

“Dừng tay, dừng tay á á á!”, Diệp Phàm thét lên khàn cả giọng, gồng hết sức ngăn đám bảo vệ đang định xông lên.

Đám bảo vệ lập tức chùn bước.

“Cậu chủ Diệp, anh sao rồi?”, Cao Lâm run rẩy quỳ lết dưới đất, hoảng loạn hỏi.

Diệp Phàm gặp nạn ngay tại địa bàn của hắn, từ nay về sau, tương lai của hắn mờ mịt không thể đoán định, hắn khóc nấc lên, chỉ hận không thể chịu tội thay Diệp Phàm.

Mọi người chung quanh nghe thấy tiếng la hét thảm thiết, mí mắt cũng run rẩy theo.

Cánh tay kia đang nằm oặt dưới chân Trần Đức, đã biến dạng không còn phục hồi được nữa!

Đừng nói là Diệp Phàm, ngay cả những người đứng nhìn cũng cảm thấy đau nhói.

“Quỳ xuống, quỳ xuống hết đi!”, giọng nói của Diệp Phàm đau đớn cùng cục.

Hắn ân hận!

Ân hận vì sao mình lại đứng gần Trần Đức như thế!

Nếu đứng xa một chút, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như vậy!

Từ nhỏ đến lớn, bất kể đi đến đâu, hắn đều là tâm điểm chú ý, được người khác ngưỡng mộ, tôn sùng!

Thế nhưng hôm nay, lại bị người khác nghiền nát dưới chân.

Hắn hận!

Nhưng mà, có hận cũng chẳng ích gì.

Vào lúc này, hắn không thể không nhận mình yếu thế.

Thứ nhất sợ kẻ anh hùng, thứ hai sợ kẻ cố cùng liều thân, hắn thật sự sợ Trần Đức sẽ làm ra những chuyện ghê gớm hơn nữa!

Hắn thề, chỉ cần hắn thoát được, hắn nhất định sẽ giết chết Trần Đức!

Khương Sơ Nhiên, Trần Lập, Hồ Minh Đào, Tô Sinh Hải, Đồng Lâm, Cao Lâm, tất tần tật đều dại ra!

Quỳ xuống…

Diệp Phàm bắt cả bọn quỳ xuống…

Cả bọn đưa mắt nhìn nhau.

Không ai dám tin.

Nhưng mà…

Ai nấy đều biết sức mạnh của Diệp Phàm.

Nếu thật sự chọc giận hắn, làm nghịch ý hắn, e rằng từ nay về sau cả dòng họ nhà mình sẽ bị hủy hoại triệt để.

Dù sao…

Gia đình họ đều dựa vào Diệp Thế Long kiếm cơm, nâng đỡ, mới có ngày hôm nay!

“Quỳ mau!”

Diệp Phàm cảm nhận được Trần Đức đang đè chặt gót chân hơn nữa, cả người run giật, một lần nữa rống lên.

Bịch!

Bịch!

Bịch!

Cả đám Hồ Minh Đào giật nảy mình, sợ đến nỗi quỳ rớt gối!

Toàn bộ đại sảnh của khách sạn lúc này hoàn toàn im bặt.

Không ai dám lên tiếng.

Thậm chí bọn họ cũng không dám xôn xao!

Sáu người vừa quỳ xuống kia, dù là kẻ kém cỏi nhất như Cao Lâm cũng đường đường là tổng giám đốc khách sạn.

Những kẻ còn lại, có ai không phải là cậu ấm cô chiêu những gia tộc có máu mặt?

Bọn họ căn bản không dám bàn tán bậy bà, chỉ sợ sau này bị ghim.

Thậm chí, không có ai dám lấy điện thoại ra quay lại, chỉ có thể trợn mắt đứng nhìn…

Không khí trong phòng im lặng nặng nề, nghe được cả tiếng kim rơi.

Ai nấy đều cho rằng, Trần Đức điên nặng rồi.

Một phút huy hoàng sẽ nhanh chóng tắt ngóm, sau ngày hôm nay, chắc chắn người này sẽ lọt vào tầm trả thù dã man nhất của bọn cậu ấm cô chiêu no cơm rửng mỡ này!

Hậu quả chắc chắn còn thê thảm hơn Diệp Phàm gấp bội!

“Anh Trần, như vầy… như vầy đã được chưa?”, Diệp Phàm cố nén đau, giọng nói run rẩy khẩn khoản nhìn Trần Đức.

“Không phải quỳ với tao”.

Trần Đức lãnh đạm nói: “Là quỳ xin lỗi Tiểu Thanh, nghe không hiểu tiếng người à?”

Ngay lúc đó.

Không cần chờ Diệp Phàm ra lệnh.

Cao Lâm là người đầu tiên xoay sang Miêu Tiểu Thanh rống lên: “Tiểu Thanh, anh xin lỗi, hôm nay anh thật lòng xin lỗi em, em làm ơn bảo anh Trần thả cậu chủ Diệp ra đi!”

“Cô Miêu, xin lỗi…”

“Cô Miêu, xin lỗi…”

“Cô Miêu…”, Đồng Lâm gào lên một tiếng rồi nín thinh.

Cô ta không cam lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.